[RhyCap] Kẻ Điên Tập Yêu!?
Chap 2 : # Mình chỉ muốn biết cậu ổn không.
Nguyễn Quang Anh
- Cậu ngủ chưa?
Hoàng Đức Duy
- Mới vừa ngủ lúc 3 giờ sáng.
Hoàng Đức Duy
- Giờ mới mở mắt thì thấy tin nhắn đầu tiên là của cậu luôn đó.
Nguyễn Quang Anh
- Cậu thức khuya quá. Không tốt đâu.
Nguyễn Quang Anh
- Hôm qua học mệt không?
Hoàng Đức Duy
- Ừ, cũng mệt. Nhưng mà qua được bài kiểm tra nhóm là nhẹ rồi.
Nguyễn Quang Anh
- Không học gì. Mình chỉ.. ngồi đọc lại tin nhắn cũ của cậu trong nhóm.
Nguyễn Quang Anh
- Có đoạn cậu than đói lúc 2h sáng.
Nguyễn Quang Anh
- Tự dưng nghĩ, nếu hôm đó mình biết sớm hơn, chắc mình sẽ gọi món cho cậu.
Hoàng Đức Duy
- Cậu đúng là nhớ lâu quá trời.
Hoàng Đức Duy
- Mình còn chẳng nhớ mình viết gì.
Nguyễn Quang Anh
- Mình nhớ. Rất rõ.
Nguyễn Quang Anh
- Từng câu. Từng chữ.
* Đức Duy đã seen tin nhắn.
[ Group - Lớp Luật Quốc Dân K20 ]
Đặng Thành An
- Ê Đức Duy, hôm nay học xong ra quán "Ôm Trà" hông?
Đặng Thành An
- Tao có cái này kể cho bà nghe. Hơi bị drama!
Hoàng Đức Duy
- Chiều 4h nha! Nhớ giữ bàn.
* Thành An đã thả tim một tin nhắn.
* Quang Anh đã seen tin nhắn.
Nguyễn Quang Anh
- Hôm nay cậu đi đâu à?
Hoàng Đức Duy
- Sao cậu biết?
Nguyễn Quang Anh
- Mình thấy cậu trả lời trong nhóm.
Nguyễn Quang Anh
- "Ôm Trà", đúng không?
Hoàng Đức Duy
- Ờ, có gì không?
Nguyễn Quang Anh
- Không gì.
Nguyễn Quang Anh
- Mình chỉ muốn biết cậu có về nhà an toàn không.
Nguyễn Quang Anh
- Ngồi quán vỉa hè nhiều bụi, dễ bệnh. Chỗ đó cũng không tốt lắm.
Hoàng Đức Duy
- Sao cậu lại biết chỗ đó thế?
Nguyễn Quang Anh
- Mình hay đi ngang qua.
Nguyễn Quang Anh
- Cũng từng ngồi đó một lần, khi còn chờ ai đó không đến.
* Quang Anh đã seen tin nhắn.
Hoàng Đức Duy
" Cậu ta.. đợi ai thể nhỉ? "
Hoàng Đức Duy
Ơ? Nhưng mình quan tâm làm gì chứ?
Hoàng Đức Duy
Thôi. Không nghĩ khùng nữa. Trễ giờ Thành An mất rồi.
Em lật đật chạy đi lấy đồ rồi bắt xe chạy đến điểm hẹn.
Đặng Thành An
Đức Duy! Bên này.
Hoàng Đức Duy
Sao? Chuyện gì? Kể nghe xem.
Cả hai ngồi xì xào trong quán về chuyện của cậu kể.
Hoàng Đức Duy
Ê thật luôn đó hả? Không ngờ.
Đặng Thành An
Chứ sao nữa! Còn tiếp nè..
Nguyễn Quang Anh
- Cậu đang cười gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
- Mình đoán là Thành An đang kể chuyện gì hài hước đúng không?
Nguyễn Quang Anh
- Cậu cười cong mắt. Mình nghĩ vậy.
Hoàng Đức Duy
" Gì đây? Sao cậu ta biết? "
Hoàng Đức Duy
- Cậu đoán chuẩn đó. Nhưng sao cậu biết?
Nguyễn Quang Anh
- Mình tưởng tượng thôi.
Nguyễn Quang Anh
- Cậu có kiểu cười khiến người khác cũng muốn cười theo.
Hoàng Đức Duy
" Thật vậy à? "
* Đức Duy đã seen tin nhắn.
[ Nhật ký - Đức Duy. | 18:32:16. ]
— " Anh ta biết quá nhiều. Cảm giác như..đang bị theo dõi.
Nhưng cũng không hẳn là khó chịu.
Có thể vì mình chưa từng có ai quan tâm sát sao đến thế.
Có thể..vì mình vẫn tin, anh ta chỉ đang tốt với mình thôi. "
Nguyễn Quang Anh
- Cậu đã về chưa?
Hoàng Đức Duy
- Rồi. Đang chuẩn bị ngủ.
Nguyễn Quang Anh
- Mình mừng.
Nguyễn Quang Anh
- Cậu có thể gửi cho mình một tấm ảnh được không?
Nguyễn Quang Anh
- Ảnh gì cũng được. Mình muốn chắc là cậu ổn.
Nguyễn Quang Anh
- Muốn biết hôm nay cậu có cười thật lòng không.
Nguyễn Quang Anh
- Chỉ mình thôi. Không ai khác.
* Đức Duy đã seen tin nhắn.
Nguyễn Quang Anh
- Xin lỗi nếu mình làm cậu khó chịu.
Nguyễn Quang Anh
- Mình..không quen với việc bị im lặng.
Nguyễn Quang Anh
" Chỉ là, cậu đừng lặng im lâu quá.
Nguyễn Quang Anh
Mình sợ. Mình thật sự rất sợ mất cậu, dù chưa từng thật sự có được. "
[ Nhật ký - Đức Duy. ]
— " Đôi khi mình nghĩ..nếu anh ấy chỉ là một người cô đơn tìm bạn, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn.
Nhưng ánh mắt đó..
Câu chữ đó..
Nó như một con dao mềm. Đâm xuyên vào mình lúc nào không biết. "
Comments
MeiPw
ê hay quá bà viết tiếp đi
2025-07-17
0