Chương 2

Hàn Duy Bảo ngồi bệt trước cửa phòng một lúc lâu. Đầu óc quay cuồng vì đau tim, nhưng cậu biết mình không thể nằm mãi ở đây.
Cậu vịn tường đứng dậy, lặng lẽ bước vào phòng tắm. Nước ấm chảy xuống đầu, thấm vào cổ, vai rồi trượt dần đến lưng. Làn da trắng nhợt của cậu đỏ ửng lên vì nước nóng, nhưng ánh mắt thì vẫn đờ đẫn.
Trên gương kính mờ hơi, phản chiếu gương mặt gầy gò và đôi mắt trống rỗng. Cậu không dám nghĩ nhiều. Nếu nghĩ nữa… tim sẽ lại nhói lên mất.
_____
Khi cậu xuống phòng ăn, cả hắn và anh đều đã ngồi đó. Bữa tối hôm nay là cháo sườn, món cậu thích. Người giúp việc đang dọn ra, cậu rụt rè bước tới.
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Em xuống trễ. //buông đũa//
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em… xin lỗi. Em tắm hơi lâu… //cúi đầu, kéo ghế ngồi//
Hắn không nhìn cậu, chỉ thản nhiên khuấy nhẹ ly trà. Bàn ăn im lặng một cách ngột ngạt. Một lúc sau, hắn lên tiếng, giọng lạnh như băng.
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Em có biết chi phí cho một ca mổ tim là bao nhiêu không?
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em… //khựng lại, tay đang cầm muỗng run lên//
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Đừng nói là không biết. Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần em ngất xỉu, là tụi anh phải dẹp hết công việc để lo cho em. //ánh mắt sắc lạnh//
Cậu chỉ ngồi đó lặng thinh mím môi, không dám cãi.
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Ăn, ở, học… mọi thứ đều từ bọn anh. Em thử nghĩ xem, ngoài bệnh ra, em có thứ gì để người ta giữ em lại không?
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Em chỉ là một kẻ ăn bám.
Không gian sụp xuống một cách nặng nề. Cậu ngồi đó, muỗng cháo trong tay rơi xuống tô, vang lên tiếng “xoảng” khẽ.
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em… không muốn ăn nữa. //đứng dậy//
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Ngồi xuống! //ra lệnh//
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em thật sự… không nuốt nổi. //vẫn đứng yên, cổ họng nghẹn lại//
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Vì một lời nói mà em giận dỗi? Hay em thấy việc bị gọi đúng bản chất của mình khó nghe đến thế? //cười nhạt//
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em không muốn làm phiền hai người nữa… //siết chặt tay//
Vừa quay người đi, cổ tay cậu lập tức bị giữ lại. Hắn kéo mạnh, ép cậu ngồi xuống ghế lần nữa.
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Ngồi xuống ăn cho hết. Em không có quyền giận!
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em không phải con búp bê muốn nói gì cũng được! Em… cũng là người! //tim bắt đầu nhói lên//
Không khí bỗng chốc đông cứng lại. Anh đứng dậy, đập tay lên bàn nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Người? Em mà cũng dám nói câu đó?
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Em không nhớ ai nhặt em về từ đường phố bẩn thỉu à?
Tim cậu như bị ai bóp nghẹt. Tay bấu vào ngực, cậu lùi lại vài bước, khuôn mặt tái mét.
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Đau quá… Không thở được…
Lâm Minh Viễn - anh
Lâm Minh Viễn - anh
Duy Bảo? //bước tới//
Lâm Tuấn Khải - hắn
Lâm Tuấn Khải - hắn
Em bị sao vậy? //đứng bật dậy, giọng thấp đi//
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Đừng… đừng chạm vào em… //lắc đầu, ngã sụp xuống nền gạch lạnh, tay vẫn ôm ngực//
Hàn Duy Bảo - cậu
Hàn Duy Bảo - cậu
Em không muốn… bị giam nữa… Em thật sự mệt rồi… đừng xem em là con rối nữa.... //Giọng nói đứt quãng, đôi mắt lấp lánh nước//

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play