{BeckyFreen} Ánh Đèn Cấm Kỵ
Chương 2
Phòng tầng trên. Rộng, sang trọng, nhưng lại trống trải lạnh lẽo. Freen ngồi co chân trên ghế, ánh đèn hắt qua lớp rèm trắng tạo thành những vệt sáng như vết dao rạch ngang tường
Cửa bật mở. Becky bước vào, chậm rãi, từng bước vang tiếng “cộp cộp” trên sàn gỗ pha lẫn âm thanh sập sình đại diện cho 1 thế giới đen tối ngoài kia
Becky giọng đều đều, không cảm xúc
Becky
Định ngồi đây cả đêm, đợi tôi thay đổi ý định à?
Freen
Tôi đợi cô thấy tội lỗi
Freen
Mặc dù… có vẻ khái niệm đó xa lạ với cô
Becky
Tội lỗi là thứ người yếu mới nghĩ đến
Becky
Em thuộc dạng đó à?
Freen
Tôi từng không. Nhưng rồi người ta bán tôi như món hàng, ném tôi trước mặt cô như một con chó
Freen
Còn cô thì định nuôi tôi như… vật nuôi trong chuồng VIP?
Ánh mắt Freen sắc như dao
Becky tiến đến gần, ngồi đối diện, khoanh tay dựa lưng
Becky
Em là người đầu tiên vào đây mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi
Freen
Có lẽ cô nên quen dần. Tôi không biết cúi đầu
Becky
Nhưng em đang ở trong nhà tôi, phòng tôi, sống bằng tiền tôi
Becky
Cái miệng của em… đúng kiểu khiến người ta muốn khóa lại
Freen
Nhưng khóa miệng tôi, cô cũng không khóa được thứ khác … đang rung rinh trong lòng cô
Becky như chột dạ đứng bật dậy, tiến sát Freen.
Mắt hai người chạm nhau, không ai chịu né. Chỉ có tiếng nhịp thở đều và dồn dập vang lên giữa không khí đang đặc lại như thuốc súng chờ bắt lửa
Becky
Em không đặc biệt, Freen
Becky
Tôi giữ em lại… vì một lý do tôi chưa kịp đặt tên
Becky
Nhưng đừng thử thách giới hạn của tôi
Từng lời từng chữ chậm rãi nhưng như thể đang tát vào mặt
Cô gái trước mặt cũng không vừa
Im lặng. Becky nhìn Freen rất lâu
Trong mắt cô hiện lên thứ gì đó vừa là bực bội, vừa là tò mò, vừa… là ham muốn được kiểm soát
Freen
Tôi sợ… cảm xúc không kiểm soát
Freen
Giống như cái cách cô đang nhìn tôi bây giờ
Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm, cô không có câu trả lời ngay lập tức
Comments