#3
Vương Lỗ Kiệt lái xe về Vương Gia nhưng chẳng thấy bóng dáng Trương Hàm Thụy đâu nữa. Anh lo lắng lao nhanh trên đường để tìm kiếm em
Sau đó mới xảy ra sự việc đau lòng ấy. Chính Vương Lỗ Kiệt đã tông chết Trương Hàm Thụy và con của hai người. Hai người đáng lẽ đã có thể hạnh phúc...
Vương Lỗ Kiệt loạng choạng ngã mạnh xuống sàn vì bị Trí Ân Hàm đấm vào mặt
Trí Ân Hàm lao đến túm lấy cổ áo Vương Lỗ Kiệt kéo anh dậy. Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương mà quát
Trí Ân Hàm
Anh thôi ngay chưa!
Trí Ân Hàm
Anh định chết trong đóng bia rượu này à?
Trí Ân Hàm
Anh bình tĩnh lại xem
Trí Ân Hàm
Anh trai em sẽ thế nào khi thấy anh trong tình trạng này?
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Nhưng Hàm Thụy đã chết rồi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Anh ấy không còn nữa
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Chính anh, chính anh đã giết chết vợ mình
Trí Ân Hàm
Anh đừng như thế nữa có được không?
Trí Ân Hàm
Anh còn có mọi người
Trí Ân Hàm
Anh cứ thế này mãi, những người yêu thương anh sẽ thế nào đây?
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em về đi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Mặc kệ anh
Trí Ân Hàm
Anh mà cứ vậy em sẽ mặc kệ sống chết của anh đấy
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Đừng nói nữa
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em về đi
Trí Ân Hàm không nói nổi Vương Lỗ Kiệt nên tức giận ra về. Anh ngã người xuống sofa, gác tay lên trán nhớ về Trương Hàm Thụy mà nước mắt tuông trào
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Thụy Thụy
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em sai rồi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Lúc trước là em quá cứng đầu
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em không chấp nhận rằng bản thân đã yêu anh
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Mỗi lần nhìn thấy anh khóc em đều đau lòng không chịu được nên mới tìm cách rời đi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Rõ ràng em có yêu anh nhưng lại phủ nhận thứ tình cảm đó
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Thụy ơi, em sai rồi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Sai lắm rồi
Vương Lỗ Kiệt lại nhớ đến Trương Hàm Thụy nhưng không thể đến nghĩa trang thăm em được. Ba mẹ Trương sau vụ việc ấy mặc dù không truy tố trách nhiệm của anh nhưng cũng rất câm giận anh
Họ không cho phép Vương Lỗ Kiệt đến quấy rầy Trương Hàm Thụy và đứa trẻ yên nghỉ. Vì thế mỗi khi nhớ đến em anh chỉ có thể ôm hình cưới hai người họ mà nói nhảm
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em không chịu được nữa
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em nhớ anh lắm
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Hay...Hay là em đi tìm anh nhé?
Vương Lỗ Kiệt khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc. Bộ dạng anh hiện tại thảm hại đến mức người ngoài nhìn vào cũng phải đau lòng
Giữa đêm trời tuyết lạnh thấu xương. Vương Lỗ Kiệt một mình leo lên sân thượng của toà nhà cao mười tầng. Anh ngồi cheo leo giữa lan can ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời mênh mông
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Anh nói xem trong những ngôi sao đó ngôi sao nào là anh và con thế?
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Em quên mất. Nếu anh là ngôi sao chắc hẳn đã trốn tránh em rồi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Làm sao có việc anh hiện ra cho em nhìn thấy thế kia
Vương Lỗ Kiệt lẩm bẩm một mình suốt 15 phút đồng hồ. Trời càng về đêm càng lạnh, lòng anh cũng vì thế mà lạnh lẽo theo
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Thụy Thụy, chờ em nhé
Rồi Vương Lỗ Kiệt gieo mình xuống. Anh ôm theo hình cưới của cả hai mà nhảy khỏi sân thượng
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Sao mà ồn thế này?
Vương Lỗ Kiệt vô thức lên tiếng rồi như nhận ra gì đó mà ngồi bật dậy. Anh nhìn mọi thứ xung quanh rồi mới nhớ ra, đây là phòng của anh ở nhà chính của Vương Gia
Vương Lỗ Kiệt có chút không tin nổi. Anh lao vào nhà vệ sinh để xem kĩ bản thân trong gương, quả thật là gương mặt này. Anh vẫn là anh. Mang theo sự khó hiểu mà đánh răng rửa mặt, anh vô cùng hoang mang nên cứ ngơ ngác nhìn rất ngốc
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Sao...Sao mình lại ở đây?
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Mình nhớ mình đã đi tìm Thụy Thụy rồi kia mà
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Chẳng lẽ...
Nói rồi Vương Lỗ Kiệt lao đến bàn làm việc của bản thân. Trên bàn có một quyển lịch, anh lật ra xem thì thấy đây là năm 2025. Bàn tay anh run rẩy đến mức quyển lịch rơi hẳn xuống bàn tạo ra một tiếng cộp chối tai
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Gì cơ? Chỉ mới năm 2025 á?
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Lúc này mình với anh ấy thậm chí còn chưa kết hôn
Vương Lỗ Kiệt vốn còn đang bàng hoàng thì bị tiếng đạp cửa làm cho giật mình. Trước mắt anh là Nhiếp Vĩ Thần với quả đầu xanh xanh đỏ đỏ chói mắt
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Nhiếp Vĩ Thần?
Nhiếp Vĩ Thần
Chứ anh nghĩ là ai?
Nhiếp Vĩ Thần
Làm gì mà em nhấn chuông muốn rụng tay anh không ra mở cửa thế?
Nhiếp Vĩ Thần
Phải để em leo cổng vào có ra thể thống gì không?
Vương Lỗ Kiệt ngơ ngác nhìn Nhiếp Vĩ Thần đang cằn nhằn mình. Như vớ được cộng rơm cứu mạng anh vội lao đến nắm lấy bả vai đối phương
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Nhiếp Vĩ Thần năm nay em bao nhiêu tuổi?
Nhiếp Vĩ Thần
Tất nhiên là 24 tuổi rồi, đến tuổi em trai mình anh cũng không biết
Nhiếp Vĩ Thần
Vô tâm đến thế là cùng
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
24 tuổi...24 tuổi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Vậy là đúng rồi
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Mình không nhầm, mình được làm lại
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Mình được làm lại rồi
Nhiếp Vĩ Thần
Anh ngủ đến ngu người rồi à?
Nhiếp Vĩ Thần
Lầm bà lầm bầm cái gì thế?
Nhiếp Vĩ Thần
Mà này, anh có hẹn với Trương Hàm Thụy để bàn về việc kết hôn mà sao giờ còn ở đây?
Nhiếp Vĩ Thần
Đừng nói là anh quên hẹn đấy nhé?
Nhiếp Vĩ Thần
Trương Hàm Thụy ở công viên đợi anh muốn chết cóng tới nơi rồi kìa
Nhiếp Vĩ Thần
Em bảo anh ấy về đi mà anh ấy cứ cứng đầu đòi đợi anh
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Cảm ơn em
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Cảm ơn em Nhiếp Vĩ Thần
Nói rồi Vương Lỗ Kiệt mặc kệ Nhiếp Vĩ Thần vẫn còn đang ngơ ngác mà chạy đi. Anh vội đến mức đầu tóc còn chưa kịp chải
Nhiếp Vĩ Thần
Ủa khùng hả trời?
Vương Lỗ Kiệt nhanh chóng lái xe đến công viên đã được hẹn trước. Hiện giờ là mùa đông tuyết rơi dày đến mức không ra ngoài cũng thấy lạnh lẽo,vậy mà Vương Lỗ Kiệt không áo khoác không khăn choàng lại thấy ấm áp vô cùng
Vương Lỗ Kiệt bước xuống xe, một luồng khí lạnh ập đến khiến anh tỉnh táo hơn phần nào. Từ xa anh đã thấy bóng dáng mà bản thân hằng mong nhớ, Trương Hàm Thụy khoác chiếc áo phao màu trắng, khăn choàng màu xanh nhạt được kéo cao.
Trương Hàm Thụy vì lạnh mà chà sát lòng bàn tay lại với nhau nhằm tạo chút hơi ấm. Em đã đợi Vương Lỗ Kiệt được một tiếng rồi đến chân đứng cũng đã mỏi nhừ mà vẫn chưa thấy mặt đối phương đâu
Vương Lỗ Kiệt [Anh]
Thụy Thụy
Nghe tiếng gọi Trương Hàm Thụy liền ngẩng đầu nhìn, đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy đập vào mắt Vương Lỗ Kiệt, trái tim anh lúc ấy đập nhanh liên hồi
Trương Hàm Thụy [Em]
Vương Lỗ Kiệt
Trương Hàm Thụy [Em]
Em đến-...
Trương Hàm Thụy còn chưa nói xong đã bị Vương Lỗ Kiệt lao đến ôm chặt vào lòng
Comments
CATARINA😘😘
Khi LuLu nhìn lên bầu trời, sẽ thấy một vì sao tinh tú, mang tên Trương Hàm Thụy
2025-07-15
1
_Iuanhtrongbongtoi_📸
"chữa nhành con tim chuii/Kiss/
2025-07-15
3
Minn_Dauu
ôi dồi ôi trình là j mà là trình anh chấm?...
2025-07-17
1