[Rhycap] Phong Thần Ái Chi
chap2: Mùi Hương Mở Phong Ấn
Bầu trời thiên giới phủ một lớp sương trắng nhàn nhạt. Những tia nắng nhẹ rọi xuống rừng trúc phía nam, nơi không tiên nhân nào dám đặt chân, bởi giữa rừng có một địa cấm: Phong Linh Cốc nơi phong ấn yêu linh từng khiến một vị chiến thần phát điên, rồi diệt cả mười tám vạn thiên binh
Chiến thần ấy… chính là Quang Anh đời trước.
Và yêu linh đó… là Duy
Quang Anh khi ấy chỉ là một tiểu tiên đồng mới nhập môn, được giao nhiệm vụ trông coi phía Nam rừng cấm. Mỗi ngày hắn đều đứng lặng giữa rừng trúc, nghe gió rì rào như ai đó thì thầm trong từng tán lá
Đến ngày thứ 77, có một đêm mưa lạnh buốt, gió mang theo hương gì đó rất lạ. Không giống hoa, không giống nhang trầm, nhưng khiến lòng người nhoi nhói, hoang hoải như nhớ ai chưa từng gặp
Hắn đi theo hương đó… đến tận cùng rừng cấm
Ở đó, giữa lòng đất, là một bức bình phong đá vỡ nứt, trên khắc hình một thiếu niên bị xiềng xích bốn phía, tóc trắng xoã dài, mi mắt khẽ khép, làn môi khô nứt, tay chân trói chặt bằng dây xích Thiên Cấm
Và mùi hương ấy… toát ra từ chính cổ tay cậu ta
Quang Anh đến gần, khẽ chạm vào bức đá
Hắn đặt tay lên một vết nứt, bỗng nhiên một cơn chấn động nhỏ truyền vào tim hắn, như có gì đó trong máu đang rít lên
Một giọng nói vang trong đầu hắn chậm, trầm, và khô cạn như tro
“Ngươi có mùi giống hắn… Ngươi là… Quang Anh đời sau?”
Quang Anh
Ta không biết ngươi đang nói gì
“Vậy để ta nhắc lại cho ngươi nhớ… mùi hương này… là khởi đầu của tất cả”
Bức bình phong vỡ tung. Khí đen thoát ra từng lớp, cuốn xoáy lên trời
Ánh mắt vàng hổ phách, không mang dục vọng, không mang oán niệm… mà chỉ đầy trầm tĩnh của một kẻ đã chết nhiều lần
Đức Duy
Ngươi vừa phá phong ấn
Đức Duy
Không sao. Dù ngươi có cố hay không… thì định mệnh vẫn sẽ lặp lại
Duy bước ra, xiềng xích vẫn treo lủng lẳng trên cổ tay. Mùi hương từ người cậu trở nên nồng hơn, ám hơn, không còn nhẹ nhàng như hoa mà giống thứ độc dược khiến tim người ta run rẩy
Vài ngày sau Thiên Môn chấn động
Tiểu tiên Quang Anh bị triệu đến trước trưởng lão.
Hoàng phủ, đại đệ tử, đứng một bên, ánh mắt không hề che giấu sự nghi hoặc
Hoàng Phủ
Ngươi biết ngươi đã làm gì không?
Quang Anh
Phong ấn bị vỡ vì ta
Hoàng Phủ
Ngươi có biết yêu linh ấy đã từng khiến một Quang Anh đời trước rơi vào ma đạo, làm phản thiên giới?
Hoàng Phủ
Vậy tại sao không giết nó?
Quang Anh ngẩng đầu, ánh mắt rất tĩnh
Quang Anh
Vì… ta không thể
Quang Anh quay trở lại rừng cấm. Duy đang ngồi dưới một gốc trúc, tay nghịch một sợi dây xích bị đứt. Tóc cậu rối nhẹ trong gió
Đức Duy
Họ muốn giết ta phải không?
Quang Anh không trả lời ngay. Một lúc lâu sau mới thở ra
Quang Anh
Ta muốn biết… tại sao một yêu linh như ngươi lại mang… mùi của người ta yêu?
Duy ngẩng lên. Ánh mắt cậu rung khẽ
Đức Duy
Bởi vì ta chính là người đó
Một khoảng im lặng nghẹt thở. Quang Anh siết chặt tay
Quang Anh
Ta chưa từng yêu ai. Ta mới tu thành tiên thể vài trăm năm
Đức Duy
Nhưng Quang Anh đời trước… đã yêu ta. Mùi hương ngươi mang trong máu… là thứ còn sót lại từ hắn
Duy tiến lại gần. Cậu khẽ chạm tay lên ngực Quang Anh
Đức Duy
Vậy để ta thử xem… tim ngươi có còn nhớ ta không
Mùi hương lan tỏa.
Ngay lúc đó, tim Quang Anh đau nhói, mắt mờ đi, rồi một cơn đau dội thẳng vào não
Trong chớp mắt… hắn thấy hình ảnh mình của kiếp trước trong giáp bạc, tay đẫm máu, gào thét trên đài Phong Thần vì không thể bảo vệ một kẻ tên Duy đang bị thiên binh kéo đi
Quang Anh đổ gục, tay run
Duy cúi xuống, thì thầm vào tai hắn
Đức Duy
Ngươi thấy rồi phải không? Ngươi đã từng yêu ta đến điên loạn… Và giờ ngươi lại mở ta ra lần nữa
Đức Duy
Vì chúng ta là định mệnh lặp lại
Đức Duy
Mỗi lần ngươi đầu thai, ta đều bị nhốt… chờ ngươi phá phong ấn. Mỗi lần đều yêu, đều phản… đều chết
Trên thiên giới, Hoàng Phủ nắm chặt một sợi dây chuyền có giọt máu đóng băng bên trong.
Giọng hắn vang khẽ
Hoàng Phủ
Nếu Quang Anh còn tiếp tục yêu kẻ đó… ta sẽ chính tay giết Duy và lần này, vĩnh viễn không để hắn tái sinh
Comments