Chương 2: Ký Ức Kiếp Trước

Tiêu Viễn đã rời khỏi nhà, Đường Tôn muốn anh ở lại một lúc nữa nhưng lại ngại nói ra, ông không muốn người khác nghĩ mình là một lão già cô đơn.

Tuy không tin vào việc bói toán của Tiêu Viễn, Đường Tôn vẫn thử suy nghĩ về khả năng An Dĩ Sơn tới nơi này. Lần cuối ông liên lạc với anh là lúc anh đang truy đuổi một kẻ được gọi là Tà Thần. Hắn ta là một nhân vật trong truyền thuyết của thành phố Thanh Hải, một tà sư vô cùng mạnh mẽ và độc ác. Anh đã tìm kiếm hắn một thời gian dài và vẫn chưa có kết quả, nếu hôm nay anh có tới tìm ông thì có lẽ là để nhờ giúp đỡ.

Lại có tiếng mở cửa, vì Tiêu Viễn đã đi nên lần này chắc chắn là An Dĩ Sơn. Ông có thể nghe tiếng bước chân của hai người nên đoán là anh đi cùng bạn mình là Mã Tiến Quân. Nhưng ông nhanh chóng nhận ra mình đã sai, với tiếng bước chân đó, ắt hẳn là một cô gái. Đường Tôn không ngờ là lần này Tiêu Viễn lại có thể bói đúng, tuy nhiên ông vẫn nghĩ đó chỉ là ăn may.

Họ đã đến trước mặt ông, Đường Tôn khá bất ngờ với vẻ đẹp của cô gái.

"Xin chào ông, cháu là Hạ Ban Mai. Hôm nay mỹ nữ có một việc muốn nhờ ông." Cô gái lên tiếng.

"Đó chỉ là cách xưng hô kì quặc của cô ấy thôi, thầy không cần bận tâm." An Dĩ Sơn như đoán trước được ông nghĩ gì nên rào sẵn.

Tất nhiên là Đường Tôn bận tâm, rất bận tâm về cách xưng hô đó, nhưng ông không muốn tỏ ra bất lịch sự và đào sâu vào vấn đề này.

"Xin chào cô gái xinh đẹp, cháu có việc gì muốn nhờ đến ông đây. Việc mà An Dĩ Sơn đây không làm được thì ắt hẳn là rất khó phải không?" Đường Tôn hỏi với chút đắc ý, ông cảm thấy mình vẫn hơn trình đám trẻ. Tuy nhiên, ông cũng mong là việc Hạ Ban Mai muốn nhờ không quá khó kẻo ông cũng không làm được.

"Cháu không rõ việc đó có khó khăn không nhưng mỹ nữ đã thấy được vài người làm việc đó rồi. Việc mà mỹ nữ muốn nhờ đó là giúp cháu nhớ lại kí ức của kiếp trước." Hạ Ban Mai nói.

Đường Tôn có chút chừng chừ, việc đó không nằm ngoài khả năng của ông, nhưng đó quả không phải việc dễ dàng và tốn nhiều công sức. Để đảm bảo cô có lý do chính đáng để đòi hỏi điều này, Đường Tôn đề nghị kể rõ lý do cô muốn nhìn thấy ký ức kiếp trước.

An Dĩ Sơn và Hạ Ban Mai thay phiên nhau kể cho ông nghe về những chuyện xảy ra khi họ đụng độ với Tà Thần, Đường Thân lắng nghe thật kĩ và nhận xét "Nếu ta vẫn còn trẻ và khỏe thì không cần phải nhìn về kí ức kiếp trước làm gì mà có thể hạ đo ván hắn ngay. Thế nhưng ta đã già rồi nên đành hỗ trợ thế hệ sau vậy. Để chuẩn bị cho nghi lễ đó thì ta cần chuẩn bị một lúc, hai đứa cứ tự nhiên lấy bánh trái mà ăn trong lúc đợi."

Nói dứt câu thì ông thấy An Dĩ Sơn đã đem đồ trong tủ lạnh nhà ông ra dùng từ lúc nào không hay. Đường Tôn vỗ trán, không hiểu sao hai thằng đệ tử của mình lại tự nhiên đến mức này. Tuy nói có phần nghiêm trọng, thực tế những gì Đường Tôn cần chuẩn bị chỉ là một chiếc chuông và ít bùa chú.

Đường Tôn bảo Hạ Ban Mai hãy đốt lá bùa lên và ngửi một ít khói từ chúng. Cô nhìn sang An Dĩ Sơn một cách nghi ngại và hỏi nhỏ "Đây đúng là bùa chú bình thường chứ?"

"Cô yên tâm, tôi chưa thấy cần ke, thuốc lắc nào dạng tờ giấy bao giờ cả. Cô nghĩ nó có thể là gì chứ?" An Dĩ Sơn đáp lại.

Đường Tôn cau mày, ông đã đoán trước Hạ Ban Mai có thể nghi ngờ. Ông không hiểu vì sao khi gặp chuyện ma quái, mọi người đều kết luận là bệnh tâm thần hoặc là tác dụng ảo giác của một loại chất nào đó.

Hạ Ban Mai không hỏi gì nữa, cô đốt lá bùa và hít lấy làn khói bốc ra từ đó. Mùi hương của nó khiến cô rùng mình, nó không giống mùi của giấy cháy chút nào mà kinh khủng hơn nhiều. Khi cô đã hít khói, Đường Tôn giơ chiếc chuông lên và lắc nó theo nhịp điệu 3/4. Khi nghe thấy tiếng chuông, tai cô bỗng ù đi, sau đó thì cảnh vật trước mắt cũng mờ dần. Cuối cùng thì cô thấy mình đang ở trong một chuồng heo.

"Oái, sao mỹ nữ lại ở trong chuồng theo thế này?" Hạ Ban Mai hốt hoảng.

"Xem ra kiếp trước cháu là con heo rồi, để ta lùi lại thêm một kiếp nữa." Đường Tôn nói.

Sau khi lùi về nhiều kiếp khác nhau, có kiếp người, có kiếp cá, cuối cùng Hạ Ban Mai đã về được thời điểm mà cô cần. Đó là khi cô làm nàng dâu của Tà Thần. Sự xa hoa của Cốc Phủ không thể nhầm vào đâu được, vào thời điểm hiện tại thì nơi này đã không còn chút tàn tích nào.

"Cháu có chắc sẽ biết được điều gì ở thời điểm này không?" Đường Tôn hỏi.

"Cháu không chắc, nhưng phải thử thì mới biết được có phát hiện được điều gì hữu ích hay không." Hạ Ban Mai nói.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play