|ᴛᴏᴋʏᴏ Ʀᴇᴠᴇɴɢᴇʀꜱ| ᴅʀᴇᴀᴍ ᴍᴇᴍᴏʀʏ
Chapter 2: Lạc lõng
Lưu ý:
| ABC | : Tiếng Việt
Lạ lẫm và khó chịu cực độ.
ꜱᴀᴛᴏʜ ʜɪᴍᴀᴡᴀʀɪ
| Nhắc lại, buông tay tao ra! |
Nhưng rồi tôi cũng chợt ngẩn người, họ nãy đã nói thứ tiếng Nhật Bản mà.
Tôi không nhớ nhầm đúng không?
Tiếng mở phăng cánh cửa vang rõ, sau đó là hình dáng một cô gái vô cùng xinh đẹp.
ꜱᴀᴛᴏʜ ʏᴜɪ
Này, bọn mày làm gì chị tao đấy!
( Nhíu mày )
ᴘʜᴜ̣
3: Không phải bảo nó sẽ không để ý đến à!
( Nhăn mặt )
ꜱᴀᴛᴏʜ ʜɪᴍᴀᴡᴀʀɪ
| Hả, nói gì đấy? |
( Ngơ ngác )
Cổ nói gì với họ mà họ lại hoảng như thế.
Sau đó, tôi không nhớ bằng cách thần kỳ nào, tôi đã được kéo ra khỏi đó.
Tôi chỉ nhớ rõ xung quanh rất Nhật Bản, mọi thứ đều là Nhật Bản.
ᴘʜᴜ̣
Cô y tế: Yui à, em ngồi xuống đi.
( Cầm tăm bông )
ꜱᴀᴛᴏʜ ʏᴜɪ
Dạ!
( Ngồi nhanh chóng )
ꜱᴀᴛᴏʜ ʜɪᴍᴀᴡᴀʀɪ
...
( Nhìn chằm chằm mình trong gương )
ꜱᴀᴛᴏʜ ʜɪᴍᴀᴡᴀʀɪ
| Ch"t thật, xuyên không rồi... |
Sau vài phút ngơ ngẩn ở phòng y tế này, tôi nhận ra tôi đã xuyên không.
Tôi không biết đây là đâu và mình là ai, mọi kí ức của "tôi" cũng có dấu hiệu phai mờ.
ᴘʜᴜ̣
Cô y tế: Tạm thời cô đã băng vết thương, nhưng nhớ cẩn thận, ra về đến bệnh viện kiểm tra lại.
ᴘʜᴜ̣
Cô y tế: Nhưng nếu được hãy xin nghỉ và đến bệnh viện luôn.
( Cất dụng cụ )
ꜱᴀᴛᴏʜ ʏᴜɪ
Dạ!
( Chăm chú )
Họ nói chuyện qua lại với nhau bằng ngôn ngữ Nhật Bản vừa quen vừa lạ.
Còn tiếng Việt của tôi đâu?
Việt Nam nuôi tôi lớn và dưỡng tôi thành tài đâu.
Comments