Chapter 3

Kết thúc buổi tiệc vào khung giờ rất khuya, khách dần dà về hết. Bạn bè cô cũng ra về hẹn ngày khác lại tụ họp đi chơi để mừng ngày vui người "anh cả" của họ về. Hiện tại người làm ra vào dọn dẹp sau sự vui chơi của buổi tiệc.
Còn cô thì đang lần lượt bóc vỏ những món quà đang đầy ấp trên bàn. Khang, Duy, Hiếu, Gia đình cô và người yêu cô - Đăng Dương đều có mặt trong tất cả món quà. Ngọc Anh có vẻ hào hứng nên đã lấy món quà hắn tặng cô trước để mở màn.
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Uii Dương |thất vọng|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hửm sao đấy? |lại ngồi kế cô|
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Sao anh tặng em chiếc vòng rẻ tiền thế ạ..?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngọc Anh, em..|bất ngờ|
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Không, không ý em là tại cái vòng này nó rẻ hơn cái vòng khi trước anh tặng ấy
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Nên em..
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Gia đình anh em thấy cũng không thiếu thốn gì, nên em bất ngờ thôi..
Hắn cứng đờ người, chẳng ngờ được người con gái mình yêu lại thốt ra những lời như vậy. Nghe nó tồi tệ vô cùng, Đăng Dương như bị chạm vào lòng tự trọng của một người con trai vốn có. Hắn nhất thời hơi tức giận, nhưng cũng nguôi đi dù sao cô cũng là con gái..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được rồi, có gì mai anh đi đổi cho em |lấy lại hộp vòng|
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Hì em biết anh yêu em mà |tươi tắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh chỉ đơn giản thấy nó đẹp và hợp với em nên mới tặng. Không ngờ em lại xem trọng giá trị như thế.."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
|buồn bã|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm nay em ở nhà một mình đi nhé. Nay anh có việc ở công ty giờ anh đi không về được |bấm điện thoại|
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Ơ khuya rồi anh còn đi ạ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mới có người báo việc gấp, nên giờ anh đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thế nhé, anh đi đây |đứng lên định ra ngoài|
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Khoan đã..
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Anh không ôm em tạm biệt sao? |dang tay|
Hắn nhìn thấy, nhưng hơi do dự. Vì sợ cô nghĩ ngợi nhiều nên lại đi tới nhẹ nhàng đặt tay hờ vào ôm eo cô. Ngọc Anh theo đó hôn vội lên má hắn một cái, hắn gượng gạo cười lại. Nhân cơ hội cô không để ý đưa tay lên lau nhẹ trên phần gò má.
Vũ Ngọc Anh
Vũ Ngọc Anh
Anh giải quyết việc xong thì nghỉ ngơi nhé, đừng làm việc quá sức |cười|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm
______________
Lang thang trên phố cùng những tâm tư vồ vập. Chẳng có công việc gấp gì cả, chỉ là sau khi nghe cô nói vậy hắn nói ra một cái cớ để né tránh cô ra thôi. Cứ đi với cái đầu trống rỗng không nghĩ ra được gì ngoài những câu nói vừa nãy của Ngọc Anh cứ chạy dọc trong đầu hắn.
Phức tạp, khó nói, tổn thương và tức giận.Hắn không biết cảm xúc gì đang rối loạn nơi tâm trí chỉ biết trái tim đã hơi đau nhói. Đăng Dương luôn nghĩ cô là một cô bé ngây thơ, đáng yêu không xem trọng gì ngoài tình yêu. Nhưng hồi nãy, Ngọc Anh vừa trẻ con lại vừa hơi..tiền bạc? Hắn không biết nữa..
Chân thì cứ bước và đầu thì cứ suy. Đi đến đâu hắn cũng chưa màng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đăng Dương? |ngạc nhiên|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ..anh Hiếu ạ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đi đâu lang thang giờ này vậy? Cãi nhau với Ngọc Anh à? |cười|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
|cười nhẹ lắc đầu| Anh đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi ạ?
Hắn đứng cách anh khoảng chừng khá xa, và hai người đang đứng trước một cửa hàng tiện lợi. Hắn vừa tới thì anh vừa ra, bầu trời đã tà nhưng nụ cười trên môi anh vẫn sáng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Một chút đồ giải rượu thôi, tại hơi khó chịu một chút. Thử không? |đưa túi đồ lên|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng..mình thử ở đâu?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhà anh |thản nhiên|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng..?
_________________
Bước vào căn phòng tại toà nhà chung cư gần đó, đèn bật sáng. Căn phòng có những thùng carton xếp chồng vẫn chưa tháo băng keo mới chưa bám bụi, chắc vì mới để vào.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao anh bảo mai mới dọn vào mà |ngó ngàng xung quanh|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Định là vậy, nhưng thôi trả phòng tại khách sạn rồi qua đây ở luôn |đặt túi đồ lên bàn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đẹp đấy chứ ạ, nhà lại nhiều phòng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Muốn không, em có thể qua đây ở nhờ |cười|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
A ha..vâng |quay đầu cười lại với anh|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Sao đây, muốn thử đúng không. Anh làm phần cho em nhé |đi vào khu bếp|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phiền anh rồi ạ..|gãi đầu|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không sao, đừng ngại. Tí trà gừng mật ong thôi mà |bắt nồi nước sôi|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
|cười mỉm| Vâng ạ.
Đăng Dương nhìn thân thể đang loay hoay trong bếp mà tủm tỉm môi cười. Nhìn Minh Hiếu vừa mắt lắm, anh hiền lành và dịu nhẹ không gắt không ồn. Cười lên lại như ánh ban mai vào xuân, xinh xắn và tươi tắn. Đôi lúc lại khiến hắn ngẩn ngơ không lối thoát.
Hắn không dám làm phiền nên mở cửa bước ra ban công đứng hóng mát. Gió không mạnh nhưng tâm hồn hắn bay bổng, khẽ hít một đoạn hơi vào rồi thở ra như trút nổi tâm tư trong lòng, tóc hắn khẽ rung, lòng hắn chợt ấm. Thoải mái hơn rồi. Và thoang thoảng nơi đầu mũi có mùi gừng đang bay ra từ bếp nữa.
Ngồi xuống một trong hai cái ghế và cái bàn đặt gần đó. Phong cảnh khuya này thoáng đãng hơn hẳn, dù rất khuya rồi nhưng phần phố xá gần đó vẫn nổi đèn và nhộn nhịp người qua lại. Là những người thường được người ta gọi là "sống giờ Mỹ" đó.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Này, ngồi thẩn thờ gì đấy |bước tới để khay lên bàn|. |ngồi kế bên hắn|
Minh Hiếu luôn mang nụ cười bên mình, chỉ cần thấy anh thì gắn liền thêm một nét tươi mới. Hắn cười mỉm lại với lời có phần trêu chọc của anh, tay đưa ra đón nhận ly trà gừng mật ong thôi thổi khói bốc ra. Đưa miệng phù phù vào mặt nước cho giảm đi độ nóng, uống một chút từ miệng ly. Hắn liền thở phù ra.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Haa, ấm người liền ấy. Nãy em tiếp khách hơi nhiều rượu cũng có chút nhức đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giờ thì đỡ rồi |nhấp môi|. Cảm ơn anh nhée |cười|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Muốn thì em kêu Ngọc Anh làm cho em. Mấy cái này dễ mà |nhấp môi|
Hắn hơi khựng lại khi nghe anh nhắc đến cô, bây giờ chắc trong điện thoại rất nhiều tin nhắn đến từ người bạn gái đó. Nhưng lúc nãy sau khi ra khỏi nhà, hắn bật chế độ không làm phiền mất rồi, hắn là đang muốn không bị làm phiền. Ngọc Anh lúc nào cũng trẻ con như vậy. Hắn không phải trách móc, tại vì bây giờ hắn không muốn đối mặt nữa.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hai đứa là sao đây? Lúc còn ở bữa tiệc thì bình thường mà? |nhìn hắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hừmm..một chút chuyện thôi anh. Chỉ là giờ em hơi mệt để tiếp tục đối mặt
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thả lỏng đi, không ai ép em phải gồng gánh
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không được thì nói ra, tâm sự với anh này. Được thì anh khuyên bảo em ấy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em không biết thôi, thời còn đi học em ấy nghe lời anh nhất đấy |cười|. Nên cứ thoải mái đi nhé |vỗ vai hắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng, anh tốt thật |cười|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Quá khen, em cũng vậy mà. Anh thấy Dương rất tốt đó, đừng lo mình không đủ tiêu chuẩn nhá
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng
Hắn chẳng biết sao nữa. Hắn chỉ có thể nói là, Ngọc Anh không bao giờ hiểu hắn. Cũng không lắng nghe hắn nói, cứ bắt hắn chiều theo và nghe theo cô. Đôi lúc, Đăng Dương rất mệt, nhưng không cô cứ theo đó bắt hắn xin lỗi cô. Ép buộc hắn và tự quyết rất nhiều chuyện. Hắn nhiều lúc muốn từ bỏ vì cái tính trẻ con đó của cô, thế mà cũng không được. Hắn yêu cô, nhưng cũng mệt vì cô rất nhiều.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng sao hồi đó anh với Ngọc Anh lại chia tay thế ạ. Vì anh đi du học ấy ạ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em ghen à, muốn dò hỏi người yêu cũ của em ấy hả |phì cười|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
|lắc đầu| Em không. Em tò mò thôi ấy mà
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hừmm, không phải. Tụi anh chia tay nhau trước khi anh đi biết tin đi du học gần 1 tháng lận
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vì đơn giản, tụi anh không yêu. |cười nhìn hắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không yêu sao? |ngạc nhiên|
Không phải không hợp, cãi nhau hay hết yêu. Mà chỉ thật ra là Minh Hiếu chợt nhận ra mình với cô không phải yêu nhau. Họ chỉ hiểu lầm về tình yêu lẫn tình bạn. Anh đối với Ngọc Anh như em gái còn cô đối với anh là anh trai. Quen lâu như thế nhưng đến bấy giờ anh mới hiểu dần ra vì họ cố cứu vãn, những lần cãi nhau họ cho nhau cơ hội. Những lần hiểu lầm họ bỏ qua. Những lần không hợp họ cố gắng ghi nhớ để làm tốt lòng nhau.
Hồi đó còn trẻ, cứ ngỡ cứ đi hẹn hò, nhường nhịn và làm vui vẻ với nhau đã là yêu. Thế mà không, Minh Hiếu không ngoại lệ ai kể cả Ngọc Anh. Những lần cô giận anh luôn muốn làm hoà để giữ lại mối quan hệ. Nhưng dường như đều là anh muốn giữ lại quan hệ anh em bạn bè, hơn là cái gọi là tình yêu. Một mối tình không đau, họ từ bỏ nhau chỉ có tiếc nuối đã cố gắng làm tốt nhưng vẫn phải rời đi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh cũng thấy may mắn vì lúc đó đã lựa chọn nói ra, để còn giữ lại được tình bạn như bây giờ |nhìn lên bầu trời|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không để em ấy hi vọng phải chờ một tình yêu không cảm xúc trong suốt thời gian anh đi du học |nhìn hắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh..làm em ngạc nhiên lắm đấy nhé. Haha
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thôi thôi uống lẹ đi. Ơ mà lát em có về không đấy |vừa uống vừa nhìn hắn|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh đuổi em hả?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ai lại có ý đó |bĩu môi| chỉ là em muốn ở lại không thôi. Mới có chuyện với Ngọc Anh còn gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh chứa thì em ở thôi |chống cằm nhìn anh|
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng nói cho em biết, em ngủ cùng với anh đấy |thản nhiên|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nãy em thấy có nhiều phòng mà..tại sao cơ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mấy phòng đấy bị mất chìa khoá rồi, mai anh kêu thợ tới sửa mới được. Sofa thì có vẻ cũng không rồi nha..|hất mặt lên trước|
Sofa đang bị những thùng carton nhoe đựng đồ xếp chồng lên nhau để lên, nhiều đến mức nhìn thôi đã rụng rời.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không lẽ em ngại ngủ cùng anh? |đưa mặt sát lại|
Minh Hiếu đưa cái gương mặt hoàn hảo không tì vết của mình gần đến gương mặt còn đang ngơ ngác đối diện. Xinh đẹp, không dối trá đâu, anh rất đẹp, đến nổi đầu hắn đã suy nghĩ đến những chuyện bậy bạ nhưng vẫn tỉnh táo để không thực hiện. Mặt cố gắng bình tĩnh nhưng vành tai đã có vệt hồng xuất hiện.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh Hiếu, em chỉ sợ anh khó chịu..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không sao, bình thường thôi |ngồi ngay lại|
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Hên quá, nếu cứ như lúc nãy chắc mình hôn anh ấy mất.."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng, vậy em uống lẹ để mình đi ngủ nhé. Khuya rồi, anh thức như vậy không tốt đâu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ơ chẳng phải em cũng thức với anh à? Lại còn không lo cho bản thân mình đi |chun mũi|
Hắn vô thức chạm nhẹ vào đầu mũi anh, cưng quá. Đăng Dương chỉ muốn chạm xíu thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng, nhưng em lo cho Minh Hiếu hơn đó, haha
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vớ vẩn, em cứ chọc anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vớ vẩn uống xong rồi, mình đi ngủ được chưaa
Thế là cả hai cứ bật cười. Xuyên tạc vào màn đêm những tiếng cười khúc khích. Là dễ thương và đáng yêu. Ý là Đăng Dương thì thầm trong đầu như thế để nói về Minh Hiếu.
_________________________
Hot

Comments

🎀💗

🎀💗

Ê t tưởng nó tốt 😞

2025-08-18

2

Lee Tổng 🐼

Lee Tổng 🐼

Tặng cho m may lắm rồi đòi hỏi cái l

2025-08-19

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play