[ DuongHung ] Sau Tất Cả [ DomicMasterD ] [ Dương Domic × Quang Hùng MasterD ]
Chương 2 : Yêu Cầu Ngon Như Vậy Lại Để Mất — Hẳn Là Bị Ngu
— Lê Quang Hùng —
// Đi lên phòng //
— Lê Quang Hùng —
// Giẫm phải cái khăn lau sàn mà Dương để quên //
— Lê Quang Hùng —
// Suýt ngã //
— Lê Quang Hùng —
— Đợi chút.. Tại sao lại có cái khăn ở đây? —
— Lê Quang Hùng —
— Nay đâu có ai lên dọn phòng mình? —
— Lê Quang Hùng —
...
// cười khẩy //
— Lê Quang Hùng —
Dương à? Tự dưng lại tuồn vào phòng làm gì thế nhỉ ?
— Lê Quang Hùng —
Lại còn để đồ đạc các thứ lung tung..
— Lê Quang Hùng —
An nó vào đây cũng không để lộ nhiều sơ xuất thế đâu
Đã 2 Tuần trôi qua kể từ ngày Dương đột nhập vào biệt thự Hùng Gia. Tuyệt nhiên, lại không thể mò ra bất cứ thứ gì
Mỗi ngày cứ lướt đi như một vòng lặp .
Dậy — Ăn — Làm — Ngủ
— Trần Đăng Dương —
— Đúng như lời An nó nói.. Nhàm chán thật —
— Trần Thảo Linh —
Đang nghĩ gì mà người cứ đơ ra đấy?
— Trần Thảo Linh —
Còn không mau tỉa cây nhanh lên?
— Trần Đăng Dương —
A quên mất
// Lúng túng //
— Trần Thảo Linh —
— Gần đây không có động thái gì nhiều. Không biết hôm đó vào phòng ông chủ làm gì, là tò mò hay thật sự có ngụ ý? —
— Trần Thảo Linh —
// Khoanh tay, đứng nhìn chằm chằm Dương //
— Trần Thảo Linh —
— Tốt nhất là chỉ nên tò mò. Nếu không...—
— Trần Thảo Linh —
— Mày sẽ không biết điều gì có thể xảy ra đâu —
— Lê Quang Hùng —
// Ngồi ở bàn làm việc trong phòng //
— Lê Quang Hùng —
// Gương mặt vẫn bình thản, lạnh lùng như mọi khi //
Trên màn hình máy tính, loạt thông tin bắt đầu được hiện lên :
— Trần Đăng Dương, 24 tuổi, hiện là Chủ tịch điều hành công ty YYY — một trong những tập đoàn tư nhân có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất trong ngành công nghệ sinh học. Là con trai duy nhất của ông Trần Gia Minh, cố doanh nhân lẫy lừng từng gây dựng đế chế XXX từ hai bàn tay trắng, Dương từ nhỏ đã được định sẵn để nối nghiệp gia tộc.
Ngày ba mất sớm vì bạo bệnh, Dương mới chỉ là một thiếu niên vừa chớm hiểu chuyện. Gia đình không còn ai ngoài mẹ già yếu và cậu là con trai duy nhất — toàn bộ tài sản cùng trọng trách từ đời cha đều dồn cả lên vai cậu. Người ngoài gọi đó là may mắn nhưng bản thân Dương hiểu rõ cái gọi là “thừa kế” ấy vốn chẳng khác gì một gánh nặng.
— Lê Quang Hùng —
Thật sự khó hiểu khi công ty mày suốt ngày cử người qua làm điệp viên Dương ạ
Nhưng diễn xuất của bây quá kém , lại để tao phát hiện ra lần nữa rồi
— Lê Quang Hùng —
Tch—
Đức Duy, cảm ơn vì những dòng thông tin hữu ích này
— Lê Quang Hùng —
// Đi xuống lầu gọi Dương //
— Lê Quang Hùng —
Dương ơi !
— Lê Quang Hùng —
Lên phòng tao bảo
— Trần Đăng Dương —
V—Vâng !
— Lê Quang Hùng —
Thấy mày cũng cao to , tao muốn mày lên làm vệ sĩ riêng cho tao
— Lê Quang Hùng —
Mày thấy sao?
— Trần Đăng Dương —
— Nếu mình làm vệ sĩ riêng cho hắn.. Khả năng sẽ được đi cùng và sẽ quan sát được nhiều điều hơn.. Nhưng có rủi ro không nhỉ?—
— Trần Đăng Dương —
— Trước hết là đnag thấy yêu cầu này ngon cho mình đây nhưng chỉ vì trông mình cao to mà hắn cho mình làm vệ sĩ riêng ư?—
— Trần Đăng Dương —
— Thật khó hiểu..—
— Trần Đăng Dương —
— Thôi thì cũng không nên o vờ linh tinh —
— Trần Đăng Dương —
Cũng được ạ , nhưng anh để em làm vệ sĩ tiên gcho anh chỉ vì trông xác em to thôi á?
— Trần Đăng Dương —
Nó.. Không khả quan lắm..
— Lê Quang Hùng —
Tao thích thế
— Lê Quang Hùng —
Mặc dù chưa biết tài đánh đấm mày ra sao nhưng tao thấy khá ưng mày
— Lê Quang Hùng —
Tao sẽ cho mày một người huấn luyện riêng
— Lê Quang Hùng —
Mày không thoát được đâu
— Trần Đăng Dương —
=>>...
— Lê Quang Hùng —
— Nếu mày đồng ý thì từ giờ đích thân tao có thể kiểm soát độ lộng hành của mày rồi nhóc —
— Trần Đăng Dương —
Em từ chối vụ này
— Trần Đăng Dương —
— Quá nhiều rủi ro —
— Lê Quang Hùng —
Tại sao?
— Trần Đăng Dương —
Dạ...Em cũng chỉ muốn làm giúp việc , ngày ngày quét nhà lau sàn lau ghế nhàn nhạ thôi chứ...
— Trần Đăng Dương —
Làm vệ sĩ rồi đã thế còn gắn thêm chữ riêng.. Vậy có em có phải đi theo anh 24/7 không?
— Lê Quang Hùng —
Tất nhiên là có
— Trần Đăng Dương —
Ưm...Nhưng người khác không được ạ?
— Lê Quang Hùng —
Được, nhưng linh cảm tao mách bảo rằng phải bắt mày làm người bảo vệ cho tao bằng được
— Trần Đăng Dương —
Hông, thế hông được
— Trần Đăng Dương —
Em từ chối, nhất quyết từ chối
— Lê Quang Hùng —
...Khó thế?
— Lê Quang Hùng —
Thôi, cũng không bắt ép mày
— Lê Quang Hùng —
Muốn ấy..
— Lê Quang Hùng —
Thì xuống nhà lau dọn sạch sẽ cái ghế đi
— Trần Đăng Dương —
Vâng=))
Comments