[4]

Chiếc xe sang trọng lăn bánh chậm rãi vào cổng biệt thự nhà họ Trương.
Trong lòng em mang theo sự vui vẻ xen lẫn háo hức vì sắp được gặp người mẹ thân yêu của mình.
Nhưng khoảnh khắc em ngoảnh đầu nhìn qua ô cửa kính, ánh mắt không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên mà thay vào đó là một vẻ u ám, tối đen. Tim em như hẫng một nhịp. Tâm trạng trùng xuống không thấy đáy. Một khoảnh khắc nhỏ em như muốn nói với hắn mình không muốn bước vào nhà nhưng đã lỡ nói với mẹ, em sợ mẹ sẽ không vui. Em im lặng, ngón tay siết chặt vạt áo, bờ vai hơi căng lên, rõ ràng đang cố che giấu căng thẳng.
Lý do khiến em thay đổi tâm trạng như vậy là vì người mà em thấy qua lớp kính là lão phu nhân Trương gia - bà nội ruột của hắn.
Kí ức được chôn sâu trong lòng em 2 năm trước lại ùa về không ngừng.
_
2 năm trước
Lần đầu tiên em gặp lão phu nhân ở tiệc thọ 70 tuổi của bà ta. Được tổ chức ở biệt thự riêng của bà ta.
Dương Bác Văn 20 tuổi, đứng sau lưng Trương Quế Nguyên, ngoan ngoãn, lễ phép, hai tay ôm hộp quà nhỏ – một chiếc khăn lụa tự tay em đan suốt ba đêm liền để làm quà mừng thọ cho lão phu nhân.
Hắn có nói đã chuẩn bị quà cho bà thay em nhưng em nhất quyết đòi tự tay đan tặng bà vì muốn thể hiện sự chân thành của mình.
Trong phòng khách, bà ta ngồi chễm chệ giữa ghế chủ, ánh mắt cao ngạo, từng đường nét trên mặt đều viết lên ba chữ khinh thường em.
Bà nội anh
Bà nội anh
Ra là cái thứ cái thằng nhóc này
Bà nội anh
Bà nội anh
Cái thứ được Trương gia nhặt từ xó xỉnh nào đó về
Bà nội anh
Bà nội anh
Giờ còn muốn đến đây làm mất mặt Trương gia à?
Không khí đông cứng.
Bác Văn đứng sững, mặt tái đi, môi khẽ mím lại. Nhưng cậu vẫn cúi đầu lễ phép:
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Cháu… cháu chỉ là muốn chúc thọ bà
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Không có ý gì khác
Bà nội anh
Bà nội anh
Ý gì khác?
Giọng bà ta sắc như dao.
Bà nội anh
Bà nội anh
Cái loại mồ côi vô gốc, vô rễ, vô giáo dục như mày thì biết cái gì gọi là lễ nghĩa?
Bà nội anh
Bà nội anh
Lấy cái khăn rách này tặng lão phu nhân Trương gia
Bà ta vừa mắng chửi vừa giật lấy hộp quà từ tay cậu vứt mạnh xuống đất làm chiếc khăn len rơi ra.
Bà nội anh
Bà nội anh
Mày coi thường tao hay nghĩ tao là ăn xin ven đường?
Mọi người xung quanh im bặt, không ai dám mở miệng.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Dạ... không phải, cháu-
Bà nội anh
Bà nội anh
Câm miệng!
Bà nội anh
Bà nội anh
Ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần mày
Bà nội anh
Bà nội anh
Mà mày còn mơ tưởng được nhà họ Trương chấp nhận?
Bà nội anh
Bà nội anh
Cái thứ ô nhục!
Dương Bác Văn khẽ cử động môi, định lên tiếng, vẫn giữ vẻ bình thản và lễ phép thường thấy - nhưng còn chưa kịp nói gì, bàn tay bên cạnh đã siết lấy tay cậu thật chặt.
Giọng Trương Quế Nguyên vang lên, lạnh như cắt:
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Bà nội, con tôn trọng bà vì bà là trưởng bối❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Nhưng con không cho phép bất kỳ ai xúc phạm hay sỉ nhục Bác Văn❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Kể cả bà❄️ //nhấn mạnh//
Toàn bộ đại sảnh chấn động.
Lão phu nhân đập mạnh cây gậy xuống sàn.
Bà nội anh
Bà nội anh
Quế Nguyên con nói gì vậy?
Bà nội anh
Bà nội anh
Con vì cái thứ rác rưởi này mà nói vậy với bà sao?
Quế Nguyên kéo em ra sau lưng chắn trước mặt Bác Văn, ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Em ấy không phải rác rưởi❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Càng không phải là thứ ô nhục làm mất mặt Trương gia như bà nói❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Em ấy là người mà ba mẹ thương yêu chăm sóc từ nhỏ❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Là em trai con❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Con sẽ không cho phép ai hạ nhục em ấy trước mặt mình❄️
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
//Níu nhẹ góc áo hắn//
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
//Quay lại xoa đầu em//
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
"Không phải sợ, có anh ở đây"
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
"Không ai dám bắt nạt em"
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
//Gật nhẹ//
Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, run rẩy vì tức giận.
Bà nội anh
Bà nội anh
Mày bị nó dụ dỗ đến ngu người rồi đúng không?
Bà nội anh
Bà nội anh
Tình cảm ruột thịt mà mày nỡ… vì thằng nhóc không máu mủ kia?!
Hắn nheo mắt, cười lạnh:
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Con không cần chung huyết thống mới gọi là gia đình
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Với con, Bác Văn là người thân duy nhất con muốn bảo vệ cả đời
Không khí như nghẹn lại. Gương mặt lão phu nhân Trương gia tái mét, tức đến run người, còn họ hàng ngồi hai bên cũng chẳng ai dám ho he một lời. Mọi ánh nhìn dồn về phía hai người – một người lạnh lùng như sắt đá, một người dịu dàng đứng yên lặng phía sau.
Không quan tâm đến bất kỳ ai. Không quan tâm đến ánh mắt dò xét, không quan tâm đến thể diện gia tộc.
Hắn nắm lấy tay em. Bàn tay ấm áp ấy siết chặt lấy tay Dương Bác Văn, kéo em ra khỏi đại sảnh giữa những tiếng xì xào và giận dữ xung quanh.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Nếu họ không chào đón em
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Thì chúng ta không cần ở lại đây nữa
Rồi hắn cứ thế chẳng chào hỏi ai dắt em rời khỏi tiệc mừng thọ long trọng của lão phu nhân Trương gia, nơi chỉ toàn những ánh mắt cay nghiệt, ghét bỏ và thù địch dành cho em.
_
Chiếc xe dừng trước căn biệt thự. Vừa bước xuống, Dương Bác Văn không nói một lời, gương mặt em không cảm xúc ánh mắt tối sầm lại.
Em đi thẳng vào bên trong, mở tủ kính trưng bày — nơi đầy những món đồ cổ quý giá, có món hắn đấu giá với cả trăm tỷ chỉ để khiến em vui.
"Choang"
Chiếc bình sứ cổ Thanh Hoa nứt đôi dưới sàn gạch lát đá cẩm thạch.
"Ầm"
Bức tượng đá Ý ngã nhào, vỡ tan thành trăm mảnh.
Quản gia
Quản gia
Tiểu thiếu gia!
Quản gia hoảng hốt kêu lên, nhưng Trương Quế Nguyên đã giơ tay ngăn lại.
Hắn không nói gì. Không hề bước tới can.
Chỉ đứng đó, nhìn em trút giận.
Dương Bác Văn, người lúc nào cũng ngoan ngoãn, dịu dàng… giờ đây như biến thành một người hoàn toàn khác. Bao nhiêu cảm xúc kìm nén, bây giờ em trút hết lên việc đập phá.
"Choang"
Chiếc bình gốm rơi xuống đất, mảnh gốm văng tứ tung.
Em tiến lại tủ rượu quý mà hắn sưu tầm suốt mấy năm qua, lật đổ cả tủ xuống nền.
Tủ rượu đổ sập, những chai vang quý đập xuống sàn, nổ tung như pháo Mảnh thủy tinh văng ra tứ phía, xen kẽ là tiếng nắp nút bật tung, rượu vang đổ lênh láng ra sàn làm đỏ cả một mảng lớn.
"Xoảng"
Chén bát, ly bình, ấm trà, tượng ngọc thạch quý hiếm ở trong nhà đều bị em đập hết.
Sau đó em thiêu rụi cả 3 căn biệt thự mà hắn đứng tên. Phá banh cái nhà thì cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào.
Cả tháng em chẳng cười với hắn lấy một cái, chẳng nói một lời phải làm đủ mọi thứ thì cuối cùng em cũng hết giận mà trở lại như trước.
Hot

Comments

cừu bông

cừu bông

giận cá chém thớt hả anh thôi anh ko dám thì để em vả và mặt con mụ kia cho

2025-07-21

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play