[5]

Ký ức hai năm trước cứ thế ùa về, từng lời lẽ cay độc của lão phu nhân, từng ánh mắt khinh miệt, từng giây phút đứng giữa bao ánh nhìn dè bỉu trong bữa tiệc thọ hôm ấy chảy liên tục trong đầu em.
Em ngẩn ngơ. Đến khi tiếng gọi trầm thấp vang lên ngay bên cạnh:
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Bác Văn
Em giật mình, ngước mắt lên, ánh nhìn mơ hồ chưa kịp định thần.
Trương Quế Nguyên đang đứng ngoài xe, cánh cửa đã được mở ra từ bao giờ. Gió sớm thổi nhẹ làm tóc hắn khẽ lay động, nhưng ánh mắt lại sắc bén mà dịu dàng dán chặt vào em.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Đừng nghĩ nữa, không sao đâu
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ em
Giọng hắn nhẹ như gió, nhưng lại vang lên rất rõ.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
//Mím môi gật nhẹ//
Chậm rãi bước xuống xe, đôi tay em vô thức nắm lấy vạt áo sơ mi của hắn, như thể đó là chiếc phao duy nhất giữa vùng ký ức đang nhấn chìm em.
Hắn và em vừa xuống khỏi xe đi được mấy bước, mẹ Trương đã vội bước ra đón, gương mặt hiền hậu cùng nụ cười ấm áp khiến em có chút an lòng.
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Văn nhi đến rồi à
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Hôm nay mẹ có chuẩn bị món con thích nhất đấy
Ba Trương từ phía sau cũng bước ra, khẽ gật đầu với nụ cười hiền.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Con chào ba mẹ ạ
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Ba, mẹ
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
Vào nhà đi, đừng đứng ngoài nắng nữa
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Vâng
Bước chân vừa chạm ngưỡng cửa phòng khách, một giọng nói chua ngoa đanh thép vang lên từ ghế giữa đại sảnh.
Bà nội anh
Bà nội anh
Lại là mày?
Bà nội anh
Bà nội anh
Mặt dày thật đấy, bám theo cháu tao mãi không buông
Vẻ ngoài cao quý của bà ta không che nổi sự khắc nghiệt trong đôi mắt. Ánh mắt bà ta như lưỡi dao mỏng, quét qua người em đầy soi xét.
Em hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng, cố giữ bình tĩnh.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Cháu chào bà
Bà ta nhìn em đầy mỉa mai.
Bà nội anh
Bà nội anh
Cháu sao?
Bà nội anh
Bà nội anh
Tôi không nhớ mình đã nhận một đứa con hoang làm cháu
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
//Cuối gầm mặt//
Mọi câu nói lễ phép em từng chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong cổ họng.
Trương Quế Nguyên liếc nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng. Bàn tay đã siết chặt đến rỉ máu.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Con đưa em ấy về gặp ba mẹ❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Không phải để nghe những lời này❄️
Bà nội anh
Bà nội anh
Mày nói vậy với bà nội mình à? //cao giọng//
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Vậy bà muốn tôi nói sao?❄️
Hắn thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng xem Bác Văn là người nhà❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Vậy giờ có tư cách gì mà trách cứ?❄️
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
//Giật nhẹ tay áo hắn//
Em không muốn hắn khó xử với người nhà. Nhưng Quế Nguyên chỉ nắm chặt tay em hơn, lạnh giọng nói tiếp:
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Nếu hôm nay bà vẫn giữ thái độ như vậy❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Con xin phép đưa em ấy về❄️
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Không ai có quyền làm em ấy tổn thương nữa❄️
Lão phu nhân cứng người.
Ngay khi không khí trong phòng khách căng đến cực điểm, bà Trương vội lên tiếng, giọng dịu lại nhưng kiên quyết:
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Mẹ à! Mẹ đừng nói những lời như vậy nữa
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Văn nhi là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận, hiểu chuyện, lễ phép
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thằng bé chưa làm gì hỗn hào hay trái đạo cả
Ông Trương cũng đỡ lời, giọng ông trầm ổn nhưng không thiếu cứng rắn:
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
Mẹ đừng nên nói những lời làm tổn thương thằng bé
Sau khi ông Trương nói dứt lời, căn phòng chìm vào yên lặng.
Lão phu nhân ngồi thẳng lưng, bàn tay chống gậy khẽ siết lại, khớp xương trắng bệch. Bà ta nhìn ông Trương, rồi liếc qua bà Trương đang đứng cạnh em, ánh mắt lướt cuối cùng dừng lại ở đôi tay đang nắm lấy nhau của Trương Quế Nguyên và Dương Bác Văn.
Có lẽ đã lâu lắm rồi bà không bị người con trai ruột mình nói những lời sắc lạnh đến thế. Trong đôi mắt già nua, ánh lên tia u ám nhưng cuối cùng… cũng không còn lời nào được thốt ra.
Một lúc sau, bà ta hừ lạnh cất cao giọng nói:
Bà nội anh
Bà nội anh
Tôi không nói lại các người
Bà nội anh
Bà nội anh
Ai thích chứa thì cứ chứa cái thứ này
Bà nội anh
Bà nội anh
Miễn đừng để nó gây chuyện làm mất mặt nhà này là được
Câu nói rít qua kẽ răng, mang đầy ám chỉ và sự không cam lòng. Nhưng dù vậy, cũng đã là nhượng bộ lớn nhất bà ta từng thể hiện với một người mà bà không hề muốn chấp nhận.
Nói xong, lão phu nhân đứng dậy, chống gậy chậm rãi rời khỏi phòng, để lại phía sau một khoảng trống lạnh lẽo và căng thẳng còn sót lại.
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
//Nắm tay em// Con đừng để bụng, bà không có ý gì đâu
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Con biết rồi
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Bà nội mắng em ấy như vậy mà mẹ nói là không có ý gì
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
Quế Nguyên! Không được nói như vậy
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
Dù sao bà cũng là người lớn
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
//Trầm mặt//
Hắn không nói gì thêm mà nắm tay em đi một mạch lên lầu.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Con xin phép
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
//Thở dài//
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
//Lắc đầu//
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thằng bé tội nghiệp
Trương Quế Phong_ba anh
Trương Quế Phong_ba anh
Lần sau có mẹ thì em đừng gọi thằng bé sang
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Em biết rồi
_
Vừa bước vào phòng, cánh cửa khép lại sau lưng với một tiếng “cạch” nhẹ, không gian lập tức tĩnh lặng.
Trương Quế Nguyên vẫn còn đang nắm tay em, nhưng Dương Bác Văn đã cúi đầu thật thấp.
Giây tiếp theo, nước mắt rơi xuống không kìm được—lặng lẽ, từng giọt lăn dài trên gò má em, rồi tuôn trào như vỡ bờ.
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Hức... anh ơi hức...em không muốn ở đây hic... nữa đâu //bậm môi//
Hắn chẳng nói gì, chỉ siết lấy tay em rồi kéo vào lòng mình, giống như hai năm trước.
Giống như cái ngày hôm ấy, giữa bữa tiệc linh đình, vừa bước ra khỏi sảnh, Dương Bác Văn đã gục mặt vào ngực hắn mà òa khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở.
Lúc ấy, hắn cũng chẳng hỏi vì sao. Không nói gì, không trách móc, chỉ ôm.
Trương Quế Nguyên nhẹ nhàng đỡ em ngồi xuống giường, một tay vòng qua vai, tay kia khẽ vuốt tóc em như dỗ dành.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Khóc đi, khóc đến khi nào không khóc được thì thôi
Em níu áo hắn, giọng nghẹn ngào:
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Em không muốn khóc mà nước mắt nó cứ rơi
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Em không kiểm soát được
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Anh biết
Giọng hắn dịu lại, nhưng ánh mắt lại tối đi rõ rệt.
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Anh sai rồi, đáng ra anh không nên đưa em về
Dương Bác Văn_Alpha
Dương Bác Văn_Alpha
Không phải lỗi của anh...hic
Trương Quế Nguyên khựng lại một nhịp, ánh mắt sâu thêm vài phần. Hắn cúi đầu nhìn em, để em tựa vào vai mình.
_
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho em, rồi mới đi ra mở cửa.
Cánh cửa được mở ra một chút, hé ra gương mặt hiền từ của mẹ anh. Trên tay bà là một ly sữa còn bốc khói nghi ngút.
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Văn nhi đâu rồi?
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
Em ấy mới vừa ngủ
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Mẹ tính mang sữa lên cho nó uống mà ngủ rồi
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
Thanh Lạc Yên_mẹ anh
//Đưa cốc sữa cho hắn// Lát em dậy thì cho em uống
Trương Quế Nguyên_Enigma
Trương Quế Nguyên_Enigma
//Cầm ly sữa// Vâng
Trước khi rời đi, bà còn dừng chân ở cửa, quay đầu nhìn lại hai người — một đang ngủ, một đang yên lặng canh giấc. Trong mắt bà là sự thương yêu rõ ràng, nhưng cũng không giấu được một tia áy náy.
Cánh cửa lại khép lại nhẹ nhàng, để lại không gian yên tĩnh cùng hương sữa ấm thơm ngát trong phòng.
Hot

Comments

em là Chuối

em là Chuối

hóng

2025-07-22

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play