[HyTrí] Quay Về Thời Thanh Xuân.
Chap 2
Buổi sáng khai giảng ngắn ngủi, trôi qua như một đoạn phim tua chậm.
Tôi đứng giữa sân trường, chiếc áo dài đồng phục trắng phẳng phiu, tóc buộc nhẹ sau gáy, tay cầm quyển sổ liên lạc mới được phát. Gió tháng Tám thổi nhè nhẹ qua hàng cây, mang theo mùi nắng và… mùi cũ.
Tôi hít một hơi dài. Đã bao năm rồi tôi không đứng ở đây dưới sân trường này, với tư cách một đứa học sinh lớp 10.
Ánh mắt tôi quét một vòng lũ bạn năm xưa vẫn còn đó, chỉ là… trẻ hơn, vui hơn, chưa từng biết đến những chuyện sẽ xảy ra phía trước.
Và rồi, tôi thấy cậu ấy.
Lã Chính Hy là bạn cùng lớp tôi suốt ba năm cấp 3. Hồi đó, cậu học giỏi, chơi thể thao giỏi, không quá nổi bật kiểu “nam thần học đường”, nhưng ánh mắt lúc cười thì cứ như kéo người ta vào giấc mơ.
tôi quay lại lớp với một cảm giác vừa cũ vừa mới.
Phòng học 10A3 nằm ở dãy cuối, tường còn loang vệt nước mưa chưa kịp sơn lại. Bàn ghế xếp sát nhau, cửa sổ mở hé, gió lùa mang theo mùi nắng, mùi giấy vở và mùi mồ hôi của tuổi trẻ đang lớn.
Tôi chọn ngồi bàn thứ ba, gần cửa sổ. Chỗ ấy ngày xưa tôi từng ngồi, dù đã đổi chỗ không biết bao nhiêu lần.
Lúc tôi đặt cặp xuống bàn, thì cậu bước vào.
Cậu vẫn như xưa –dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tóc có vài sợi rối nhẹ ở trán. Không quá nổi bật, nhưng đủ khiến người ta ngoái nhìn khi cười.
Tôi từng biết nụ cười ấy.
Từng nhớ ánh mắt ấy.
Từng lặng lẽ theo dõi bóng lưng ấy suốt ba năm học.
Và giờ đây tôi lại gặp cậu, trong ngày đầu tiên của lớp 10, khi cả hai mới chỉ “bắt đầu” lại.
Cậu nhìn quanh lớp một vòng, rồi kéo ghế ngồi xuống bàn kế bên tôi.
Lã Chính Hy
Xin chào cậu , tớ là Hy
Trí Ân Hàm
à ý mình là có thấy tên cậu trong danh sách // vội vàng giải thích //
Lã Chính Hy
Vậy… Cậu tên gì ??
Trí Ân Hàm
à mình là Trí Ân Hàm cứ gọi là Trí là được
Tiết học bắt đầu. Tôi không tập trung. Không phải vì chán, mà vì tôi bận lắng nghe lại… những âm thanh cũ:
Giọng cô giáo giảng bài chậm rãi, tiếng bút sột soạt của bạn bên cạnh, tiếng xôn xao ngoài hành lang…
Và nhịp tim mình khẽ vang lên giữa những điều tưởng đã ngủ yên.
Tôi liếc sang Minh cậu đang cắm cúi ghi bài, tay trái xoay cây bút theo một vòng quen thuộc.
Tôi nhớ rõ thói quen ấy.
Thậm chí, tôi còn từng bắt chước nó, chỉ để được người ta nhìn sang một lần.
Nhưng cậu bây giờ… chẳng nhớ tôi là ai.
Và tôi không thể nói điều gì đã xảy ra ở tương lai kia. Không thể nhắc đến một thanh xuân mà chỉ mình tôi còn giữ.
Comments
Tue bel
Đẩy truyện này lên top cho t,hay qtqđ😭
2025-07-18
1