[TF Gia Tộc] Sự Liên Kết Đặc Biệt
Chương 1
Từ thuở sơ khai, khi trời đất còn chưa phân rõ sáng – tối, linh khí ngưng tụ trong vạn vật, sinh ra những sinh thể đầu tiên không thuộc về nhân gian: Linh Thú
Chúng mang hình hài của loài vật nhưng trí tuệ như người. Một số có thể tu luyện thành hình người, sống ẩn giữa núi rừng, biển cả, hoặc trong giấc mơ của những kẻ cô đơn. Mỗi linh thú sinh ra là hiện thân của một nguyên tố – gió, lửa, nước, bóng tối, ánh sáng… Chúng không chết theo thời gian, nhưng cũng không sống mãi nếu thiếu một điều: liên kết.
Truyền thuyết kể rằng, vào thời đại linh khí dâng cao nhất – Thượng Cổ, đã từng có một người và một linh thú thiết lập Khế Ước Linh Hồn đầu tiên. Không ai rõ tên họ, chỉ biết họ đã chia sẻ với nhau hơi thở, linh lực và sinh mệnh. Từ đó, Khế Ước Linh Thú ra đời: một nghi lễ thiêng liêng, cho phép con người và linh thú gắn kết vượt qua ranh giới chủ – tớ, mạnh – yếu, mà trở thành tri kỷ tâm linh.
Khế ước không thể ép buộc. Chỉ khi linh hồn của hai bên đồng điệu, khế ước mới tự động hình thành – không cần lễ nghi, không cần ngôn từ. Một ánh nhìn, một sự thấu cảm, hay chỉ đơn thuần là một cái chạm khẽ... cũng đủ.
Tuy nhiên, theo năm tháng, con người dần xem linh thú là công cụ. Những khế ước bị thương mại hóa, biến tướng thành trò đấu giá, phân cấp, ép buộc. Nhiều linh thú phản kháng và ẩn mình trong những chiều không gian khác, từ chối xuất hiện trước loài người nữa.
Chỉ còn một số vùng đất linh khí thuần khiết – như thôn Dạ Trừng còn lưu giữ truyền thống nguyên sơ: "Khế ước không chọn người mạnh nhất, mà chọn người thật lòng nhất".Và theo truyền thuyết, nếu một người may mắn được một Linh Thú Cổ Đại chọn lập khế ước – đó không chỉ là khế ước, mà là mối duyên định mệnh từ kiếp trước.
Trời đổ cơn mưa nhẹ. Trương Hàm Thụy ngồi một mình trên nóc thư viện cũ – nơi chẳng ai thèm ngó ngàng, ngay cả giấc mơ.
Dưới sân trường là tiếng cười của bạn bè, là tiếng loa phát thanh gọi học sinh tham gia lễ kết ước – cái lễ mà năm nào trường cũng tổ chức để chọn ra những học sinh có “tư chất” kết nối với linh thú. Một truyền thống gần như mê tín, nhưng lại được xem là vinh dự tối cao của ngôi trường này.
Cậu không xuống.Cậu chẳng bao giờ được gọi tên.Bởi vì cậu là người duy nhất trong suốt 70 năm qua… không hề có linh lực.
"Người không có linh lực thì chẳng khác gì một vỏ rỗng.”Câu nói đó theo Trương Hàm Thụy từ năm mười một tuổi đến tận bây giờ. Dẫu cậu vẫn cười gượng, vẫn học, vẫn im lặng lắng nghe. Nhưng những vết nứt âm thầm trong tim, chẳng ai biết.
Trên cổ cậu là một mặt dây chuyền đá xám nhạt. Không quý giá. Không đẹp. Nhưng là thứ duy nhất cha cậu để lại trước khi mất. Cậu thường chạm tay vào nó mỗi khi cảm thấy bản thân như sắp vỡ vụn.
Cậu khẽ đặt tay lên viên đá,lí nhí nói...
Trương Hàm Thụy
Nếu có một nơi nào đó cần mình thì... xin hãy cho mình biến mất khỏi nơi này
Cơn gió khẽ lướt qua như lời hồi đáp. Bầu trời rền lên một tiếng động trầm lạ, không giống sấm, mà giống như... nhịp thở của đất trời đang cựa mình.Trương Hàm Thụy thấy một ánh sáng mờ mờ len qua từng ngón tay. Mặt đất dưới chân dường như tan ra như mặt nước. Mọi âm thanh đột ngột bị hút cạn – chỉ còn nhịp tim mình đập chậm rãi trong không gian lặng như tờ.Cậu không kịp hét,cũng không thấy đau. Chỉ có cảm giác rơi vào một nơi nào đó... xa xăm, tĩnh lặng, và ấm áp một cách kỳ lạ.
Khi tỉnh lại, Trương Hàm Thụy nằm giữa một cánh rừng xanh thẳm – nhưng không phải rừng như cậu từng biết. Cây cối tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ như hô hấp, không khí mát lạnh mang theo hương thơm dịu của linh khí. Trên đầu, những sinh vật kỳ lạ bay lượn – như cá bơi giữa trời, ánh sáng uốn lượn theo từng chuyển động.
Trương Hàm Thụy ngồi dậy, vẫn chưa tin vào mắt mình.Từ xa, có một sinh vật bốn chân, bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt lam như hồ sâu, đang lặng lẽ quan sát cậu giữa rừng.Nó không tiến lại gần.Chỉ đứng đó – và cúi đầu thật sâu.Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Trương Hàm Thụy vang lên một âm thanh mơ hồ, dịu như tiếng chuông trong mơ...
"Cuối cùng... ngươi cũng tới"
Không ai gọi Trương Hàm Thụy là “ngươi” bao giờ. Không ai từng chờ đợi cậu.Nhưng sinh vật ấy – với ánh mắt như đã nhìn thấy cậu từ rất lâu rồi – khiến trái tim cậu bất giác run lên.Lần đầu tiên trong đời, Trương Hàm Thụy không cảm thấy mình lạc lõng.Lần đầu tiên, có một ai đó... thật sự đang đợi cậu ở thế giới này.
Tim Trương Hàm Thụy thắt lại.
Trương Hàm Thụy
Ngươi… là ai?
"Là kẻ từng bị ngươi quên. Là kẻ đã từng bảo vệ ngươi… và vẫn chờ ngươi từ đó đến nay"
Sinh vật ấy – không, linh thú ấy – ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một tia sáng dịu nhẹ. Mọi thứ xung quanh như chìm vào yên lặng. Gió ngừng lay. Cỏ ngừng thì thầm. Chỉ còn ánh nhìn ấy – như cắm sâu vào tận linh hồn cậu.
Trương Hàm Thụy
Tên ta là...là Trương Hàm Thụy
Bạch Nhiên
Oh,ta tên là Bạch Nhiên
Linh thú đó đưa chân lên chạm vào viên đá trên cổ cậu.Trương Hàm Thụy thấy cổ nóng lên. Viên đá cha để lại – lần đầu tiên – rực sáng.Và trong giây khắc ấy, giữa rừng linh khí, không có người chứng kiến, một khế ước vô thanh được hình thành.Không lễ nghi. Không lời thề. Không máu. Chỉ là sự kết nối giữa hai mảnh linh hồn cô độc – từng bị bỏ lại, và cuối cùng… tìm thấy nhau.
Comments