Danh tiếng của tôi không đáng để cô mạo hiểm đến tận đây. ❄️// nâng ly rượu //
Tô Nhã Đình -Linh-
Với tôi, danh tiếng là thứ để giao dịch. Tôi đến đây vì thứ sau đó.
Hằng bật cười, ánh mắt lóe lên chút thích thú.
Trần Dịch Hằng
Cô thú vị đấy. Mời ngồi.❄️
...
Trần Dịch Hằng
Cô biết không, ánh mắt cô... rất giống một người tôi từng quen.❄️
Tô Nhã Đình -Linh-
// nhấc ly rượu // Có thể là định mệnh. Hoặc đơn giản chỉ là một cái bẫy được sắp đặt tốt.
Trần Dịch Hằng
// cười khẽ // Tôi thích những cái bẫy thông minh.❄️
Tô Nhã Đình -Linh-
Vậy tôi hy vọng ngài sẽ không dễ dàng thoát ra.
...
Đêm đó, Bắc Kinh lại đổ mưa. Trần Tuấn Minh đứng trước cửa sổ, tay cầm điếu thuốc cháy dở, nhìn ánh đèn xe cộ phía dưới.
Trần Tuấn Minh
Hằng à...
Cậu lẩm bẩm
Trần Tuấn Minh
Cuộc chơi bắt đầu rồi. Liệu anh có còn nhận ra tôi không?
Ở một nơi khác, Trần Dịch Hằng lật bức ảnh cũ dưới đáy ngăn kéo. Trong ảnh, một cậu bé với nụ cười rạng rỡ đang níu tay mình.
Trần Dịch Hằng
Nếu thật sự là em...Tôi... sẽ làm gì đây?
Hằng thì thầm.
...
Trời Bắc Kinh vào mùa thu khô lạnh và đầy sương. Những con phố ngập ánh đèn vàng len lỏi qua lớp khói thuốc và bụi đất. Tại biệt thự Ẩn Nguyệt, không khí lại đặc quánh hơn bao giờ hết.
Gia Bảo đứng thẳng người, báo cáo
Dương Gia Bảo
Tô Nhã Đình đã chính thức gửi đề nghị hợp tác với chúng ta. Một lô vũ khí từ châu Âu, nhưng danh sách vận chuyển không rõ ràng. Có thể là mồi.
Hằng dựa người vào ghế, tay khẽ xoay chiếc bút bạc giữa ngón tay.
Trần Dịch Hằng
Người phụ nữ đó... không phải kẻ đơn giản.❄️
Dương Gia Bảo
Anh nghi ngờ cô ta là gián điệp?
Trần Dịch Hằng
Tôi nghi ngờ tất cả những kẻ đến gần tôi mà không sợ chết.❄️
Hằng cười lạnh, mắt khẽ nheo lại.
Trần Dịch Hằng
Đặt camera giấu kín trong phòng họp ngày mai. Tôi muốn biết ánh mắt cô ta thay đổi thế nào khi bị dồn vào góc.❄️
Dương Gia Bảo
Rõ.
...
TRỤ SỞ CỦA MINH
Minh bước vào phòng điều khiển với vẻ mặt u ám. Trước màn hình lớn là hình ảnh Linh ngồi cạnh Hằng tại buổi đấu giá ba ngày trước, đang nói cười nhẹ nhàng.
Đàn em của Minh
Cô ấy đang làm rất tốt.
Minh im lặng một lúc rồi khẽ phả khói thuốc, giọng lạc đi
Trần Tuấn Minh
Nụ cười đó... là thật, hay giả?❄️
Không ai trả lời.
Kiều Tú Linh, người từng được cậu cứu sống, từng run rẩy khi cúi đầu nói “Em sẽ làm bất cứ điều gì để báo ân” giờ đang ngồi bên cạnh kẻ từng muốn giết chết Minh ba năm trước.
Trần Tuấn Minh
Nếu đến cuối cùng... cô ấy chọn hắn, thì sao?❄️
Minh hỏi khẽ, như nói một mình.
Trợ lý phụ
// run nhẹ // Sếp... anh không nghĩ là cô Linh...
Minh quay phắt lại, đôi mắt đen sâu thẳm như vực tối
Trần Tuấn Minh
Không có chỗ cho thứ gọi là tình cảm trong thế giới này.❄️
Cậu gằn giọng, từng chữ như vỡ ra trong cổ họng
Trần Tuấn Minh
Nếu Linh phản bội, tôi sẽ là người giết chết ❄️
...
NGÀY HÔM SAU–PHÒNG HỌP DƯỚI HẦM
Không gian lạnh như thép. Căn phòng không cửa sổ, chỉ có ánh đèn trắng gắt chiếu lên hai người đối diện nhau: Tô Nhã Đình (Linh) và Trần Dịch Hằng.
Tô Nhã Đình -Linh-
Tôi muốn hợp tác.
Trần Dịch Hằng
Đổi lại?❄️
Hằng khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh.
Tô Nhã Đình -Linh-
Thông tin về đường vận chuyển từ Albania tới Trùng Khánh. Và… một phần lợi nhuận.
Linh đáp, ánh mắt không run rẩy.
Trần Dịch Hằng
// cười nhẹ // Cô gan thật. Cả tôi, và cả người đứng sau cô, đều biết rõ… nơi đó đã bị tôi đánh sập ba năm trước. Không còn gì để lấy.❄️
Linh thoáng khựng lại. Hắn nhận ra.
Trần Dịch Hằng
Vậy thì… thử hỏi lại ông trùm của cô xem. Biết đâu… Trần Tuấn Minh có câu trả lời.❄️
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Linh cắn môi. Đôi mắt cô khẽ rũ xuống.
Tô Nhã Đình -Linh-
Tôi không làm việc dưới trướng ai cả
Trần Dịch Hằng
Vậy vì sao hồ sơ lý lịch của cô chỉ bắt đầu từ năm mười bảy tuổi?❄️ // cười nhạt //
Linh thở sâu, khẽ nhíu mày. Tim đập mạnh, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ bình thản
Tô Nhã Đình -Linh-
Nếu anh nghi ngờ tôi là gián điệp… thì giết tôi đi.
Trần Dịch Hằng
Nếu tôi làm vậy...❄️
Hằng đứng dậy, bước tới gần cô, hơi thở gần như phả lên da thịt, ấm và lạnh cùng lúc
Trần Dịch Hằng
Sẽ chẳng còn thú vị gì nữa.❄️
Tô Nhã Đình -Linh-
Vậy tôi có thể đi?
Linh hỏi, đứng lên, đôi mắt đối diện hắn.
Trần Dịch Hằng
Không.❄️
Hằng đáp, mỉm cười
Trần Dịch Hằng
Chúng ta sẽ cùng ăn tối.❄️
...
Bữa tối dưới ánh đèn vàng, khung cảnh yên bình đối lập hoàn toàn với cơn bão ngầm giữa hai người.
Tô Nhã Đình -Linh-
Anh không định hỏi tôi tên thật là gì sao //cười, nâng ly rượu //
Trần Dịch Hằng
Không cần. Sẽ đến lúc em tự nói❄️
Hằng đáp, ánh mắt như nhìn xuyên thấu.
Linh cười khẽ, nhưng trong lòng là những cơn sóng ngầm. Nếu Minh đang xem qua camera, hẳn đã thấy nụ cười này không còn dành cho một mình cậu nữa…
Comments