Chap 3

Buổi sáng không mưa, nhưng trời xám. Mây phủ đầy ô cửa kính khiến căn bếp có phần lặng lẽ hơn thường lệ.
Nàng ngồi trên ghế gỗ, tay cuộn trong tay áo len rộng. Cô đang loay hoay bên bếp, đun một nồi cháo nhỏ. Mùi gừng và hành thoảng lên, dịu và ấm, như người nấu.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng muỗng khua nhẹ vào nắp nồi.
Không khí giữa họ không căng thẳng, nhưng cũng chẳng thân mật. Là kiểu im lặng của những người… chưa đủ gần để gọi nhau bằng tên, nhưng cũng không thể rời đi.
Nàng vẫn luôn âm thầm để ý từng cử động của cô.
Từ cách cô rửa tay trước khi nấu ăn, lau dao xong đều úp ngược, đến việc cô luôn để khăn mặt gấp làm đôi, đặt đúng phía trái lavabo – đúng y như nàng từng làm khi còn ở ký túc xá.
Những điều đó không phải ngẫu nhiên.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Chị biết em thích ăn cháo gừng à?
Nàng buột miệng.
Cô không quay lại. Vẫn tiếp tục khuấy cháo.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Ừ. Em từng nói vậy.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khi nào?
Lần này, cô dừng lại. Đứng lặng một giây. Giọng cô nhẹ như gió luồn qua song cửa:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Trước đây.
Câu trả lời mơ hồ đến mức khiến nàng thấy bực.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Trước đây là khi nào? Em không nhớ có một trước đây giữa em và chị.
Cô im lặng. Một lúc lâu sau, mới mỉm cười quay lại, đặt bát cháo xuống bàn.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Không sao. Không nhớ cũng không sao cả.
Nàng nhìn bát cháo bốc khói, lòng tay vô thức nắm lại.
Cô có quá nhiều câu trả lời dịu dàng – đến mức khiến người khác khó mà giận nổi. Nhưng cũng khiến người ta muốn hét lên: vì sao em không nhớ gì cả? Vì sao chị cứ yên lặng như em nên tự hiểu?
Buổi trưa, nàng vào nhà tắm.
Khăn tắm treo sẵn trên giá, vẫn là màu nàng hay chọn – trắng sữa.
Bàn chải đánh răng mới, chưa dùng, đúng hiệu nàng từng thích, đặt bên ly thủy tinh. Một lọ kem dưỡng nhỏ, nhãn đã mờ, nhưng vẫn còn nguyên mùi hương nàng thích nhất hồi năm hai đại học.
Nàng đứng đó rất lâu.
Mọi thứ trong căn hộ này… quá vừa vặn. Vừa vặn đến mức khiến nàng sợ.
Buổi chiều, nàng đứng bên cửa sổ, ngón tay chạm lên mép kính. Bên ngoài, trời xám một màu tro. Những giọt mưa mỏng như sương vừa bắt đầu rơi.
Cô đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Cô khẽ nói:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Trời mưa rồi.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Em muốn nghe nhạc không?
Nàng quay lại. Bất giác hỏi:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Hồi trước, em có từng yêu chị không?
Ánh mắt cô không đổi. Nhưng bàn tay siết nhẹ.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Có.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Còn chị?
Nàng hỏi tiếp, giọng rất nhỏ.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Chị có yêu em không?
Lần này, cô không trả lời ngay.
Chỉ lặng lẽ đi tới, mở máy, bật một bản piano cổ điển dịu dàng.
Và trong lúc giai điệu vừa vang lên, cô quay lại, mắt dịu như nước:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Chị vẫn đang yêu em, mà Hoàn Mỹ.
end.
BíBo
BíBo
Oiii tui lên xong cái sườn cho fic này rùi.
BíBo
BíBo
Nay mai ra full luôn.
BíBo
BíBo
Dỡn đó chắc mấy bữa.
BíBo
BíBo
Tại fic này ngắn hơn fic trước nên lẹ.
BíBo
BíBo
Ngắn hơn nhưng thấm hơn nhó.
Hot

Comments

minsuwinn._

minsuwinn._

bà này siêng dữ🥰 mà kết gì vậy bà

2025-07-20

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play