Chap 4

Buổi tối hôm đó, nàng mất ngủ. Không vì tiếng mưa, cũng không vì đau.
Mà vì câu nói cuối cùng của cô: “Chị vẫn đang yêu em.”
Câu nói ấy… nhẹ như một cái chạm vai lúc đông về, nhưng để lại dư âm lâu đến kỳ lạ. Nàng nằm im trên giường, mắt mở, không nhắm lại được.
Bản piano cô bật ban chiều vẫn còn vang nhẹ qua khe cửa phòng. Một bản nhạc cũ, gợi nhớ đến những hành lang dài của ký túc, những ngày thi cuối kỳ, và tiếng ai đó ngồi gõ phím khi mọi thứ đều yên ắng.
Có lúc, nàng nghĩ mình nên hỏi tiếp: “Chị là ai? Chúng ta từng là gì?”
Nhưng rồi lại thôi. Có điều gì đó trong ánh mắt cô – khiến người ta không nỡ đào sâu. Như thể nếu hỏi đến tận cùng, thế giới này sẽ sụp đổ.
————
Sáng hôm sau, cô nấu súp. Không có gừng. Không có tiêu. Chỉ ngọt thanh và thơm mùi hành lá.
Nàng ăn một cách chậm rãi, tay lơ đãng khuấy thìa.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Em từng thích đọc gì nhất?
Cô hỏi, không ngẩng đầu.
Nàng ngừng lại một chút, rồi lắc đầu:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Em không nhớ.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Lược sử thời gian.
Cô đáp nhẹ, như đang nhắc một chuyện rất cũ.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Nghe khó hiểu quá.
Lần đầu chị thấy em đọc, em cũng cau mày như vậy. Nhưng rồi mỗi tối vẫn ôm đọc tới 2 giờ sáng. Sáng hôm sau gục mặt vào bàn ăn mà vẫn nhất quyết không đổi sách.
Nàng bật cười khẽ. Cười… rồi sững lại.
Đó không phải là trí nhớ của nàng. Nhưng sao nghe lại quen đến thế?
————
Buổi chiều, nàng vào phòng cô. Lần đầu tiên.
Mọi thứ gọn gàng, đúng kiểu của một người sống một mình đã lâu. Nhưng nơi góc bàn có một chồng sách. “Lược sử thời gian” nằm trên cùng.
Trang cuối bị gập lại. Kẹp giữa đó là… một tấm ảnh mờ.
Không rõ mặt. Nhưng trong ảnh, có hai cô gái đang ngồi cạnh nhau. Một người tựa đầu vào vai người kia. Mờ nhòe. Không thể xác nhận rõ ai là ai.
Nàng cầm lên. Quay lại nhìn cô đang đứng ở ngưỡng cửa.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Đây là…
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Là một ký ức em đã bỏ quên.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Bức ảnh này… không có trong điện thoại em. Không có trên mạng.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vì em từng xóa nó.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Tại sao em lại làm vậy?
Cô im lặng. Ánh mắt không tránh, nhưng rất buồn.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vì khi ấy, em chưa sẵn sàng để yêu một người con gái.
Nàng khựng lại. Gió ngoài khung cửa nổi lên bất chợt, hất tung những tán lá vào kính.
Một lúc sau, cô bước đến, ngồi cạnh nàng, đưa tay chỉ vào người trong ảnh:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Đây là em. Còn người tựa vào vai em… là chị.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Nhưng sao em không nhớ gì cả?
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Em từng muốn quên. Và bây giờ… em đã làm được rồi.
Đêm hôm đó, nàng mơ. Một giấc mơ mờ đục.
Trong mơ, nàng thấy mình mặc váy trắng, ngồi trong một quán cà phê nhỏ đầy ánh đèn vàng.
Cô ngồi đối diện. Tay đưa ra, nhẹ nắm lấy ngón tay nàng, nói khẽ:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Lần này, đừng quên chị nữa. Được không?
end.
BíBo
BíBo
dịu cáaa
Hot

Comments

Thiên Ân 💤

Thiên Ân 💤

lộn nhân vật ?

2025-08-08

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play