[Jiminjeong] Những Mẩu Truyện Nhỏ Của Mèo Và Cún
Chương 3: Chị ở đâu, em theo đó (2)
Sáng sớm, Minjeong mở mắt ra đã thấy mùi bánh thơm phức trong phòng.
Jimin ngồi bên giường, tay cầm dĩa bánh kếp có rưới mật ong và một quả dâu tây hình trái tim ở giữa.
Yu Jimin
Bé còn nhớ lời hứa hôm qua không? Nè, bánh của bé nè
Minjeong dụi mắt, rồi ngồi bật dậy như thể chưa từng leo cây trốn như hôm qua vậy.
Kim Minjeong
Chimin đút cho bé đi~ Bé ăn bánh ngon hơn khi được đút đó
Yu Jimin
Cưng vừa vừa thôi. Há miệng nào...
Suốt cả buổi sáng, bé cún được đút ăn, vuốt tóc, lau miệng bằng khăn lụa như tiểu thư hoàng gia chính hiệu.
Sau khi ăn xong, Jimin chỉnh lại cà vạt trước gương, xách túi chuẩn bị đi làm.
Trước khi ra cửa, cô ngồi xuống, hai tay đặt lên vai Minjeong, mắt nhìn sâu đầy nghiêm túc.
Yu Jimin
Hôm nay chị đi làm nha. Bé ở nhà ngoan, không được buồn, không được leo cây, không được bày trò...được chưa?
Minjeong gật đầu lia lịa.
Kim Minjeong
Dạ dạ~ Bé sẽ ngoan như cục gạch!
Yu Jimin
Cục gạch thì không đáng yêu. Bé phải ngoan như...kẹo dẻo ấy
Kim Minjeong
Thế bé là kẹo dẻo hương dâu nè, chị ăn thử hông?
Jimin phì cười, bẹo má em một cái thiệt nhẹ.
Yu Jimin
Để tối chị ăn bé sau. Giờ chị phải đi làm, bé ở nhà nghe lời, nhớ là đừng có buồn buồn rồi leo cây nữa nha?
Kim Minjeong
Dạaaa~ bé sẽ không leo cây nữa đâu, hứa luôn á!
...nhưng chỉ vài phút sau khi Jimin rời khỏi cổng...
Minjeong ngồi thừ trên ghế sofa. Một tay chống cằm, một tay bấm điều khiển TV không mục đích.
Trên màn hình đang chiếu phim tài liệu về...chim cánh cụt.
Kim Minjeong
Chimin đi đâu là nhà vắng như chùa... Mình buồn vì không ai chơi cùng...
Kim Minjeong
Mình phải làm gì đó mới được
Và trong đầu em, một ý tưởng "rất ngoan như cục gạch biết chạy" vụt qua.
Kim Minjeong
“Bé sẽ không leo cây...nhưng bé có thể leo lên công ty của Chimin xem thử, phải không? 😇”
Sau khi nảy ra "kế hoạch hành động", Minjeong lập tức bước xuống cầu thang, đôi mắt to tròn long lanh như đang rất quyết tâm làm chuyện lớn.
Em gặp quản gia đang lau bình hoa ở phòng khách.
Kim Minjeong
Quản gia ơi, em đói nữa rồi~ Em muốn đi mua thêm bánh được không?
Quản gia
Cô chủ vừa mới ăn ba cái bánh kếp xong mà...
Kim Minjeong
Em ăn là để chị xã vui, chớ bánh em thèm là bánh cuộn dâu...
Lời nói vừa ngọt vừa mềm, lại còn rưng rưng đôi mắt cún con. Làm sao quản gia nỡ từ chối?
Và thế là chỉ 10 phút sau, chiếc xe riêng nho nhỏ của Minjeong chạy ra khỏi cổng. Nhưng hướng đi...chẳng phải tiệm bánh nào cả.
Mà là toà nhà công ty Yu Group.
Minjeong đến nơi, đeo kính râm, đội mũ, và cầm theo một túi bánh ngụy trang cho giống thật.
Em ngồi sau chậu cây lớn ngoài sảnh, thi thoảng nhón người nhìn qua ô kính trong suốt ở tầng trên.
Kim Minjeong
Chimin làm việc nghiêm túc ghê...tóc buộc gọn gàng, gương mặt tập trung... Mình muốn thấy rõ hơn nữa!
Kim Minjeong
“Không chịu nổi nữa rồi”
Em bấm thang máy, chọn tầng cao nhất, tầng làm việc riêng của Jimin.
Minjeong thò đầu ra, nhìn trước nhìn sau như mèo con đang trộm cá.
Kim Minjeong
“Chị xã đâu rồi ta...mình chỉ nhìn một chút xíu thôi mà...”
Nhưng chưa kịp bước hẳn ra thì—
Yu Jimin
Em nghĩ chị không nhìn thấy cái bóng lù lù ở chậu cây ngoài sảnh à?
Minjeong đứng khựng, quay đầu lại.
Jimin đứng khoanh tay, đứng tựa cửa phòng, nhìn bé con từ đầu đến chân.
Kim Minjeong
Bé...bé đi mua bánh...tiện đường nên ghé ngang...
Jimin bước tới, một tay kéo nhẹ Minjeong ra khỏi thang máy, tay còn lại xách túi bánh.
Yu Jimin
Tiện ngang lên tầng cao nhất luôn hả? Còn biết bấm thẻ thang máy riêng nữa
Kim Minjeong
Bé nhớ chị xã quá, nên mới...đi xem chị làm việc thui mà...
Jimin thở dài. Nhưng là cái thở dài cưng chiều.
Cô kéo Minjeong vào văn phòng, ngồi lên ghế sofa, rồi bế bé con ngồi lên đùi mình.
Yu Jimin
Lỡ bé té, lỡ bị lạc, lỡ không ai nhận ra...thì sao hả?
Minjeong tựa đầu vào vai cô, khẽ đáp.
Kim Minjeong
Thì Chimin sẽ đi tìm bé như mọi khi mà...
Jimin siết nhẹ cánh tay ôm em hơn, đặt một nụ hôn lên trán.
Yu Jimin
Chị không muốn đi tìm nữa. Chị muốn bé ở trong tầm mắt chị cơ
Kim Minjeong
Vậy thì mai bé đi làm với chị luôn nhaaaa~
Minjeong ngồi trên đùi Jimin một hồi, tay cầm bánh cuộn dâu, miệng vừa nhai vừa thủ thỉ.
Kim Minjeong
Bé nghĩ bé hợp làm trợ lý của chị xã á...mỗi sáng pha cà phê, trưa đút cơm, chiều hôn một cái lấy tinh thần...
Jimin cười khẽ, vuốt tóc em.
Yu Jimin
Vậy lương của trợ lý bé tính sao?
Kim Minjeong
Mỗi ngày ba cái thơm, một lần được ôm, một lần được khen đáng yêu~
Yu Jimin
Vậy còn những lúc bé quậy thì sao?
Kim Minjeong
Thì bé sẽ bị...bị hôn thêm đó!
Yu Jimin
Bé dám mặc cả luôn hả?
Cô cắn nhẹ vào má Minjeong như phạt yêu. Em cười khúc khích, trốn vào cổ áo cô.
Yu Jimin
Thôi. Ăn bánh xong thì nằm nghỉ một chút, lát chị làm xong sẽ đưa bé về
Kim Minjeong
Bé biết rồi...bé sẽ ngoan như cục marshmallow luôn...
Jimin mỉm cười, kéo em vào lòng, vừa dỗ vừa làm việc nốt, còn bé con thì thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cún con sáng rỡ như đang nghĩ: “Đây mới đúng là chỗ em thuộc về...”
Comments