#3

___________________
Trường học vào buổi sáng vẫn đông đúc như mọi ngày. Tiếng giày chạy, tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười đùa vang vọng khắp hành lang. Nhưng Seong-je thì không cười.
Hắn đứng giữa đám đông, nhưng ánh mắt chỉ dán vào một người duy nhất - Yeon Si-eun.
Si-eun bước vào lớp cùng cậu bạn Ahn Suho, tay kẹp sách, ánh mắt vẫn bình thản như thường. Không một cái liếc về phía sau
Seong-je ngồi phía cuối lớp, giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn lướt qua chỗ Si-eun.
Hắn đếm được cả nhịp thở đều đều, cái cách Si-eun cầm bút, thậm chí là lần cậu ấy khẽ liếc ra cửa sổ trong giờ học.
Mọi thứ về Si-eun, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng giờ lại xa cách đến thế.
Park Humin/Baku
Park Humin/Baku
Ê Seong-je, mày làm sao đấy?
Park Humin/Baku
Park Humin/Baku
Dạo này câm dữ vậy? *huých vai hắn*
Geum Seong Je
Geum Seong Je
Không gì cả, mệt thôi.
Park Humin/Baku
Park Humin/Baku
Lạ nha,
Park Humin/Baku
Park Humin/Baku
mấy nay không đi kiếm chuyện, không ghẹo mấy thằng lớp dưới nữa hả?
Geum Seong Je
Geum Seong Je
chán rồi.
Chán đánh nhau, nhưng không chán nhìn mày - Yeon Si-eun.
...
Giờ thể dục.
Si-eun cùng Suho đứng ở góc sân, nói gì đó rồi cười nhẹ.
Cậu rất ít cười, nhưng nụ cười đó lại không dành cho Seong-je nữa
Seong-je siết chặt tay đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
" mày bỏ rơi tao rồi à.. "
Mắt hắn bắt đầu tối dần. Có thứ gì đó sâu bên trong trào lên
cay đắng, đau đến mức khó chịu.
Vậy mà mắt hắn vẫn không rời khỏi Si-eun.
Đến khi Si-eun rời sân sớm vì lý do sức khỏe, Seong-je là người bám theo lặng lẽ, không để ai biết
Hắn không nói gì, chỉ đứng từ xa, nhìn Si-eun đi qua từng dãy hành lang, bước vào phòng y tế.
Khi cánh cửa đóng lại, Seong-je tựa lưng vào tường, cười nhạt.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
muốn tao biến mất khỏi cuộc đời mày chứ gì.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
Nhưng.. mày từng là người kéo tao ra khỏi địa ngục đó, Si-eun à.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
Giờ tới lượt tao.. níu mày lại.
Câu nói thì thầm rơi vào khoảng không trống rỗng.
...
Tối hôm đó.
Trong phòng ngủ tối om, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Seong-je mở một file ảnh giấu kín.
Là những bức ảnh hắn lén chụp Si-eun suốt mấy năm qua - lúc cười, lúc ngủ gục trên bàn, lúc cau mày khó chịu vì Seong-je chọc ghẹo.
hắn chạm nhẹ tay lên màn hình.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
mày nghĩ mày có thể bỏ rơi tao dễ vậy sao?
NovelToon
Geum Seong Je
Geum Seong Je
*nhếch cười* không đâu.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
khi tao đã gọi mày là của tao, thì cả đời này mày chỉ được phép là của mình tao thôi
Geum Seong Je
Geum Seong Je
...
Geum Seong Je
Geum Seong Je
*cười*
______________________
Tiết cuối cùng kết thúc bằng tiếng chuông inh tai, học sinh trong lớp lần lượt thu dọn sách vở, túa ra khỏi cửa như đàn chim vỡ tổ.
Nhưng Yeon Si-eun vẫn ngồi yên tại chỗ, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, nơi ánh chiều tà rọi nghiêng qua những tán cây.
Cậu không thích đông người và tiếng ồn.
Nhưng hôm nay còn hơn cả thế, cậu cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Suốt cả buổi, cậu luôn cảm thấy sau gáy mình có gì đó là lạ.
Như có ai đó dán mắt vào từng cử động nhỏ nhất của mình. Đến mức dù không quay lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn đó
Yeon Sieun
Yeon Sieun
...
Si-eun khẽ nhíu mày. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía cuối lớp
Trống không, không có ai.
Có một chiếc bàn trống - Geum Seong-je.
Yeon Sieun
Yeon Sieun
Tên điên đó.. hôm nay về sớm? *lẩm bẩm*
Cậu không nghĩ nhiều, đứng dậy thu dọn đồ.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu bước ra khỏi lớp một cơn gió lạnh thoảng qua gáy khiến lưng cậu ớn lạnh.
Cậu ngoái lại lần nữa, vẫn không có gì.
Yeon Sieun
Yeon Sieun
" chắc do mình ảo giác thôi. "
Trên đường về.
Si-eun đeo tai nghe, bật nhạc nhỏ, bước đi theo con đường vắng gần bãi đất hoang mà học sinh hay tránh.
Một tay bỏ vào túi áo, tay còn lại cầm lon nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi.
Mặt trời dần lặn sau tán cây, đổ bóng dài u ám dưới chân cậu.
Tạch!
một âm thanh nhỏ vang lên sau lưng.
cậu dừng bước.
từ từ quay lại nhìn.
Không có gì cả, chỉ là một con mèo xám băng qua, mắt nó phản chiếu ánh sáng đỏ như tia laze
Nó nhìn cậu một lúc rồi lẩn đi trong bóng tối.
Yeon Sieun
Yeon Sieun
ảo giác gì chứ..
Nhưng vừa quay đi, cậu bỗng giật mình.
Tách!
Có một chiếc điện thoại vừa giấu sau lùm cây, màn hình vừa tắt, ai đó vừa chụp hình?
Cậu vội đi tới kéo nhánh cây ra kiểm tra, kết quả là không có ai.
Sao lại thế nhỉ?
Chỉ còn lại gió thổi xào xạc và nhịp tim cậu đập nhanh bất thường.
Cùng lúc đó - Trong một căn phòng nhỏ tối om, tường dán đầy hình ảnh trắng đen
Hình ảnh của một người duy nhất - Yeon Si-eun.
Seong-je ngồi trong bóng tối, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Trong album mới nhất có thêm một tấm Si-eun vừa quay đầu nhìn vào bụi cây, ánh mắt cảnh giác.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
*cười*
Geum Seong Je
Geum Seong Je
mày biết rồi nhỉ. *cầm lấy một tấm ảnh của Si-eun rồi xoa xoa*
Geum Seong Je
Geum Seong Je
mày không nhìn thấy tao.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
nhưng tao luôn dõi theo mày.
Hắn đứng dậy, tay trượt nhẹ lên bức hình trên tường.
dừng lại ở một tấm Si-eun ngủ gục trên bàn học, tóc rũ xuống, môi hơi hé ra.
Hắn áp trán mình vào tấm ảnh ấy, thì thầm.
Geum Seong Je
Geum Seong Je
Si-eun, tao sẽ không làm mày đau đâu..
Geum Seong Je
Geum Seong Je
..nếu mày ngoan ngoãn chìm đắm vào thế giới của tao.
Hot

Comments

SE🌀NG JE

SE🌀NG JE

Chơi luôn nội sợ j>:)

2025-07-22

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play