Sakura bước chậm rãi trên vỉa hè lát đá, trên tay là một ly cà phê nóng hổi còn bốc khói. Ánh sáng từ các biển quảng cáo phản chiếu lên đôi mắt em— trầm tĩnh, lạnh và vô cảm.
Sakura Haruka
Em chẳng vội. Không ai chờ. Không nơi cần đến.
Trong khoảnh khắc tưởng như mọi thứ chìm vào yên lặng, thì…
Aaaaaaaaa
Một tiếng la thất thanh vang lên từ con hẻm gần đó.
Sakura ngẩng đầu, ánh mắt vẫn hờ hững như thể chẳng định quan tâm.
Từ trong hẻm tối, một chàng trai loạng choạng lao ra, người bê bết máu, tay bám chặt vào mạng sườn. Dáng anh ta xiêu vẹo, nhưng đôi chân vẫn cố gắng cất bước. Không gục.
Phía sau là tiếng bước chân dồn dập, tiếng vũ khí va vào tường và kim loại vang lên lạnh buốt. Sát thủ.
Em dừng lại
Ly cà phê trong tay vẫn còn ấm. Mùi cà phê hoà vào mùi máu trong không khí.
Ánh mắt emkhẽ tối đi.
Trong khoảnh khắc đó — hình ảnh người con trai kia ngã khuỵu dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh mắt cắn răng chịu đựng và không ngoái lại…
Giống quá….
Quá giống em— ngày ấy.
Thế giới cũ. Bị truy sát. Không ai giúp. Không ai chờ.
…Cứu hắn làm gì? Không liên quan. Không cần thiết. Không nên. Lỡ sau này bị hắn phản bội thì sao?
Nhưng..
Sakura Haruka
Yun
Hệ thống ( Yun )
Vâng ạ có em!
Sakura Haruka
Đưa katana của tôi cho tôi
Hệ thống ( Yun )
Vâng
Một luồng sáng mảnh lóe lên bên cạnh cậu. Giữa không khí, một thanh kiếm đen dài với chuôi khảm hoa văn đỏ máu xuất hiện như vừa xuyên từ khoảng không.
Sakura buông ly cà phê, để nó rơi vào thùng rác bên cạnh. Không nhìn lại
Em nắm lấy nó rồi lao vào con hẻm
Sakura lao tới góc hẻm — khẩu súng trong tay giơ cao, bóp cò không chần chừ.
Pằng pằng
Tiếng kim loại nổ tung trên không. Hai chiếc camera an ninh nổ tung như những con mắt bị khoét bỏ. Mọi chứng cứ biến mất.
Rồi — cậu vứt khẩu súng sang một bên, rút thanh katana đen tuyền khỏi vỏ.
Tiếng thép ngân lên như tiếng chuông tử thần giữa đêm. Gió cuốn tung tà áo dài màu đen của cậu, làm làn tóc rối khẽ bay, ánh đèn hắt xuống gương mặt em— đẹp đến siêu thực, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến thấu tim.
Phía trước — ba tên sát thủ đang áp sát một người con trai đang nằm thở dốc, người bê bết m*u. Anh ta vẫn chưa gục, vẫn chống tay gượng đứng dậy, đôi mắt bướng bỉnh không chịu khuất phục.
không chần chừ.
Bàn chân đạp mạnh xuống đất. Cơ thể em lao đi như gió lốc. Một đường kiếm ngang chém tới — nhanh, gọn, không dư thừa.
Tên đầu tiên chưa kịp quay lại thì đầu đã bay
Tên thứ hai lùi lại, tay run rẩy bóp cò. Nhưng Sakura đã nghiêng người, trượt sát đất, lướt qua như một bóng ma. Lưỡi katana ngẩng lên từ dưới — đâm xuyên qua hắn
Hắn ngã xuống
Sakura Haruka
Tên thứ ba hét lớn, định bỏ chạy. Nhưng Sakura đã biến mất khỏi tầm nhìn hắn chỉ trong một chớp mắt. Một cái bóng đen đổ xuống ngay sau gáy hắn.
Xoẹt
1 nhát chém hắn thành 1/2
M*u bắn tung toé
Không gian im lặng chết chóc.
Chỉ còn Sakura đứng giữa đống x*c , m*u lênh láng quanh chân. Gió vẫn thổi qua, nhẹ như không có gì xảy ra.
Em đứng thẳng, mái tóc bay nhẹ trong gió, khuôn mặt không chút cảm xúc. Lạnh lùng. Hoàn mỹ. Đẹp đến siêu phàm.
Trên người – không một vết trầy.
Em tra lại thanh katana vào vỏ, tiếng “cạch” vang vọng trong con hẻm tối — lạnh và sắc như bản án tử.
Rồi em quay bước, tiến đến người con trai đang gục dưới chân tường.
Ánh mắt Sakura khẽ lay động. Một tia bất ngờ, thoáng hiện.
Sakura Haruka
“Umemiya Hajime?”
Em biết hắn, hắn là 1 trong những thiếu gia windbreaker, hiện đang đi du học, nhưng sao hắn lại ở đây..?
Người kia nhếch môi cười, giọng khàn nhưng rõ ràng:
Umemiya Hajime
Ồ? Không ngờ lại có nhóc đẹp trai cứu anh đấy…
Sakura Haruka
Anh biết tôi ..? / nhíu mày /
Umemiya Hajime
Không. Nhưng nhớ được mặt em rồi, nhóc à… Cứu anh khỏi ba thằng sát thủ cơ mà. Không phải chuyện nhỏ đâu.
Sakura Haruka
Anh nên cảm ơn chính mình vì còn thở được. / nhìn anh /
Comments
Vợ em là Isagi 🐇
Tự nhiên nhớ gojo với mui...
2025-07-24
2
quái thai 12 cái Iồn
giống mui- à nhầm
2025-08-18
1