[Dương Domic] Vừa Hay Gặp Em
C3: Bạn của bố
Đỗ Tú Vy
"Trần Đăng Dương?"
Đỗ Tú Vy
"Chẳng trách mình cảm thấy cái tên này rất quen tai, trước đây bố đã từng thuận miệng nhắc đến. Một số người trong học viện cũng từng nhắc đến tên người tài trợ học bổng trong những cuộc tán gẫu bâng quơ. Thậm chí thầy cô còn lấy những thủ đoạn cạnh tranh trong thương trường của Tập đoàn Duy Sâm làm ví dụ trong lúc giảng dạy"
Đỗ Tú Vy
(ngơ ngác, tròng mắt lay động giao thoa với người đàn ông)
Trần Đăng Dương
(cong môi cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên)
Đỗ Tú Vy
"Chúng ta có thể chỉ trao đổi tên"
Đỗ Tú Vy
"Đêm đó anh đã nói vậy với mình"
Đỗ Tú Vy
"Còn mình trả lời thế nào?"
Đỗ Tú Vy
"Tôi tên là Khương Vy"
Đỗ Tú Vy
"Bọn họ chỉ là những người xa lạ tình cờ va phải nhau mà thôi. Nếu đã như vậy, dĩ nhiên chẳng ai điều tra tin tức xung quanh làm gì. Lấy một cái tên giả cũng chẳng ảnh hưởng gì? Có lẽ cái tên mà anh nói cho mình cũng là giả?"
Đỗ Tú Vy
"Đúng là đêm đó mình đã nghĩ như vậy"
Đỗ Tú Vy
"Nhưng mình không ngờ được bọn họ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này, hơn nữa cái tên ‘Trần Đăng Dương’ cũng là thật!"
Đỗ Tú Vy
"Cảm giác này hệt như một ngày mình lôi kéo người lạ làm chuyện xấu, xong việc tự cho rằng có thể vĩnh viễn cắt đứt; người trong nhà cũng không biết chuyện. Nào ngờ đối phương và phụ huynh lại kéo đến tận cửa mất rồi"
Đỗ Phú Quí
Đăng Dương, đây là con gái của tôi
Đỗ Phú Quí
(mắt nghi ngờ khó hiểu) Tú Vy, sao lại bày bộ mặt đó ra, chẳng lẽ trước đây hai người từng gặp nhau hả?
Đỗ Tú Vy
(lấy lại tinh thần, trái tim đập loạn) Không có, chưa từng gặp
Trần Đăng Dương
(đưa tay đến trước mặt cô, nhìn cô chăm chú)
Đỗ Tú Vy
(đành bất chấp vươn tay ra)
Trần Đăng Dương
(chậm rãi co năm ngón tay, nắm lấy bàn tay cô)
Trần Đăng Dương
Đúng là lần đầu gặp mặt
Trần Đăng Dương
(thả tay cô ra)
Trần Đăng Dương
Chẳng qua, anh Phú Quí thường nói anh ấy có một cô con gái rất đáng yêu
Đỗ Phú Quí
(cười ha hả) Cậu biết không phải tôi khoe khoang rồi nhé
Trần Đăng Dương
Đúng là rất đáng yêu
Đỗ Tú Vy
(cảm thấy xấu hổ, hít sâu kiềm chế nhiệt độ trên khuôn mặt)
Đỗ Tú Vy
"Đêm đó, khi anh hôn lên khóe mi lấp lánh ửng đỏ của mình, anh cũng khen mình một câu: “Đáng yêu”… Đợi đã, mấu chốt của vấn đề là bố mình đã hơn bốn mươi tuổi, vậy mà Đăng Dương lại xưng hô với ông một tiếng “anh Phú Quí”?"
Đỗ Tú Vy
"Hơ hơ, đây chẳng phải là tự nâng vai vế lên sao, rốt cuộc năm nay anh bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ mình phải gọi anh bằng chú?"
Đỗ Phú Quí
Đừng đứng nữa, đến phòng trà nói chuyện đi
Đỗ Phú Quí
Thím Lý, lấy bộ dụng cụ pha trà tôi mới mua ra đây
Ba người rảo bước đi về phía phòng trà, Tú Vy tụt lại sau cùng
Đỗ Tú Vy
(liếc mắt nhìn sườn mặt anh khi nói chuyện với Phú Quí, tâm trạng cực kỳ phức tạp)
Trần Đăng Dương
(nghiêng đầu ra sau, bắt trúng ánh mắt cô)
Đỗ Tú Vy
(sửng sốt, rời ánh mắt đi)
Đỗ Phú Quí
Tôi phải mất ít công sức mới lấy được bộ dụng cụ pha trà này đấy, nếu cậu am hiểu chút thì giúp tôi nhìn xem
Trần Đăng Dương
(thu hồi ánh mắt, cười nhẹ) Không tính là am hiểu, sinh thời bố em thích sưu tập cái này, mưa dầm thấm lâu, có thể nói là hiểu chút ít thôi
Đỗ Phú Quí
Cậu không cần khiêm tốn với tôi
Giữa phòng trà có đặt một chiếc bàn vuông bằng gỗ Tử Đàn, hai chiếc ghế đặt đối diện nhau. Phú Quí tùy ý kêu hai người họ ngồi xuống, còn mình bắt đầu lấy nước sôi tráng cốc.
Đỗ Tú Vy
(vòng tới phía đối diện với Đăng Dương, ngồi xuống, eo và bắp đùi đau nhức, cả người ngồi lệch khỏi ghế)
Đỗ Phú Quí
(kinh ngạc quay đầu lại) Làm sao vậy?
Đỗ Tú Vy
(nhắm mắt, cơn đau xé đến tận lỗ tai)
Đỗ Phú Quí
Có phải bị thương ở chân không? Hôm qua thím Lý nói với bố dáng đi xuống lầu của con không ổn lắm
Đỗ Tú Vy
(sống lưng thắt lại, ngồi thẳng dậy)
Đỗ Tú Vy
Hôm trước… con không chú ý lúc cưỡi ngựa nên chân hơi đau, gần khỏi rồi ạ, vừa rồi chỉ là không đứng vững thôi
Đỗ Phú Quí
Cẩn thận một chút, có va vào chỗ nào không?
Đỗ Phú Quí
Không am hiểu thì đừng tập luyện, qua loa đại khái thôi là được. Nếu con thật sự muốn tiến bộ, bố tiến cử cho con một thầy dạy nhé
Đỗ Phú Quí
(cười hất cằm về phía người đối diện) Đăng Dương ấy! Cậu ấy đứng tên một câu lạc bộ cưỡi ngựa, mấy năm trước còn tham gia cuộc thi cưỡi ngựa nghiệp dư cấp L đấy
Đỗ Tú Vy
(ngẩn người) Đừng làm phiền người ta, con không cần tiến bộ, ngày thường cũng ít khi cưỡi ngựa
Trần Đăng Dương
(ngồi xuống ghế đối diện cô) Đã lâu không đụng đến, khả năng sẽ thấy lạ lẫm
Đỗ Tú Vy
(nghi ngờ anh cố tình chọn vị trí này, ngước mắt lên dò xét, ngơ ngẩn)
Ánh sáng trong phòng trà rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi rủ xuống hờ hững của anh. Tròng mắt màu nâu trầm bị che khuất một nửa, giống như viên Topaz* màu nâu đặt giữa ranh giới sáng và tối, góc cạnh sắc bén, lặng lẽ hút lấy những ánh sáng quanh mình
Đỗ Tú Vy
(bừng tỉnh lấy lại tinh thần, thấp thỏm cúi đầu xuống, ra vẻ ngoan ngoãn)
Đỗ Tú Vy
"Nếu mình bị bố phát hiện nhìn chằm chằm vào Đăng Dương thì tiêu đời"
Trần Đăng Dương
(mắt dừng trên chén trà, rót nước sôi vào tráng trà, đổ nước cặn ra ngoài)
Đỗ Phú Quí
Khiêm tốn cái gì, cậu dư sức dạy con bé
Trần Đăng Dương
Không nói đến dạy nhưng có thể cùng nhau giao lưu một chút
Đỗ Phú Quí
Được nhé, đến lúc đó hẹn thời gian, tôi đưa Tú Vy đến cưỡi ngựa mấy vòng. Cậu có thể chỉ dạy cho con bé một chút thì tốt
Trần Đăng Dương
(nhìn cô suy tư)
Đỗ Tú Vy
(đáy lòng hoang mang)
Trần Đăng Dương
Nếu tư thế không đúng hoặc thời gian cưỡi ngựa quá dài, đúng là có thể gây đau eo và chân. Nhưng mà…
Trần Đăng Dương
Loại chuyện này, quen dần sẽ tốt thôi
Đỗ Tú Vy
"Loại chuyện này…"
Đỗ Tú Vy
“Tư thế”, “thời gian”, còn cả tỉnh lược tân ngữ sau động từ… mình không kiềm chế được mà liên tưởng đến những chi tiết đêm đó. Dường như ngay lập tức, mình chẳng thể nào nhìn thẳng vào nghĩa đen của hai chữ “cưỡi ngựa” được nữa"
Đỗ Tú Vy
"Chắc chắn là anh cố ý?"
Đỗ Tú Vy
(tức giận ngước mắt lên)
Trần Đăng Dương
(nhướng mày, mỉm cười với cô)
Đỗ Tú Vy
(Biểu cảm ngưng trệ, rời mắt khỏi anh) Cũng có thể là con ngựa này không hợp với tôi, chưa biết chừng đổi con khác sẽ tốt hơn
Trần Đăng Dương
(híp mắt lại, độ cong trên khóe môi vẫn không đổi) Câu lạc bộ có rất nhiều ngựa tốt, có thể chọn khi nào vừa ý thì thôi
Đỗ Phú Quí
Tú Vy, thử xem thích không, nếu không thích bố sẽ gọi thím Lý pha trà hoa cho con
Đỗ Tú Vy
(quay sang cười với Phú Quí)
Đỗ Tú Vy
Uống cái này khá ngon
Đỗ Tú Vy
"Hiếm lắm mình mới mất hứng vì một chuyện nhỏ nhặt"
Đỗ Tú Vy
"Nhưng mình không ngờ trà này lại đắng đến vậy" (nhíu mày, đưa tay che mặt)
Trần Đăng Dương
(món tráng miệng đẩy đến trước mặt cô)
Đỗ Tú Vy
(Động tác hơi ngừng lại, mắt đề phòng nhìn về phía anh)
Trần Đăng Dương
Cô gái nhỏ như em chắc sẽ thích đồ ngọt phải không?
Đỗ Phú Quí
Con bé thích ăn đồ ngọt, nhưng hơi dị ứng quả óc chó
Đỗ Phú Quí
(đẩy đồ ngọt khác đến) Ăn cái này đi
Trần Đăng Dương
(ngập ngừng, thu tay lại) Xin lỗi
Đỗ Phú Quí
Không sao, cậu cũng không biết. Mấy chứng bệnh vặt vãnh ấy cũng chỉ có người nhà thân cận mới biết rõ được
Trần Đăng Dương
(híp mắt lại, cười)
Đỗ Tú Vy
(đi lấy chiếc dĩa bạc)
nhưng chiếc dĩa cũng chẳng chịu yên vị trong tay cô mà rơi xuống mặt đất rồi phát ra âm thanh “loảng xoảng”
Đỗ Tú Vy
(khom lưng xuống)
Trần Đăng Dương
(nhặt chiếc dĩa lên trước một bước)
Đỗ Tú Vy
(sửng sốt, đang định đứng dậy)
Trần Đăng Dương
(tay móc lấy đầu ngón tay)
Đỗ Tú Vy
(hoảng sợ đến mức căng thẳng quay đầu nhìn Phú Quí)
Chiếc bàn này có thể ngăn cản tầm mắt cũng bởi vì bàn tay của hai người họ đang rơi vào góc chết. Nhưng một khi đứng dậy, tất cả động tác dù là nhỏ nhất sẽ rơi vào tầm mắt của Phú Quí
Đỗ Tú Vy
(mắt ra hiệu ngăn cản)
Đỗ Tú Vy
"Sao anh dám không kiêng dè như vậy được?"
Trần Đăng Dương
(chống khuỷu tay trên đùi, cúi đầu nhìn cô)
Trần Đăng Dương
Tôi chỉ muốn đưa đồ cho em
Đỗ Tú Vy
"Là như vậy sao?" (sửng sốt, chần chừ buông lỏng phòng bị)
Đỗ Phú Quí
Nào, đổi cái khác sạch mà dùng
Đỗ Phú Quí
(đưa chiếc dĩa bạc của mình cho cô)
Chỉ cần ông đứng lên, chút mánh khóe nhỏ nhoi che giấu dưới bàn của hai người lúc này sẽ bại lộ
Đỗ Tú Vy
(hô hấp đình trệ)
Trần Đăng Dương
(thả lỏng lực ở đầu ngón tay, nhét chiếc dĩa vào tay cô)
Đỗ Tú Vy
(ngơ ngẩn ngước mắt lên, bộ dáng hoảng hồn vẫn chưa nhạt mất)
Trần Đăng Dương
(nở nụ cười nhìn đôi mắt cô)
Trần Đăng Dương
Cầm chắc vào
Đỗ Phú Quí
(ngồi về vị trí ban đầu)
Đỗ Tú Vy
(Trái tim rơi về chỗ cũ)
Trần Đăng Dương
(đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô)
Đỗ Tú Vy
(vô thức cuộn tròn ngón tay lại, nắm trúng ngón tay anh đang định thối lui)
Trần Đăng Dương
(Đuôi mày khẽ lay động, buồn cười nhìn cô)
Đỗ Tú Vy
(buông tay anh) Hừ
Đỗ Tú Vy
(ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa vùng eo)
Đỗ Phú Quí
Tú Vy, sao mặt con đỏ như thế? Nhiệt độ điều hòa quá cao à?
Đỗ Tú Vy
(giật thót, buông bàn tay bên eo) Có thể vừa rồi con cúi xuống hơi lâu nên máu dồn lên não chăng…?
Đỗ Phú Quí
Từ nhỏ con đã vậy rồi, dễ dàng đỏ mặt không nói, thậm chí còn đỏ cực kỳ rõ ràng; thường ngày có va chạm vào đâu cũng dễ bị bầm tím, đúng là khiến người khác lo chết đi được
Đỗ Phú Quí
(nhìn Đăng Dương) Chỉ có một đứa con gái này thôi nên chúng tôi coi nó như báu vật, nuôi đến mức liễu yếu đào tơ vậy đó
Trần Đăng Dương
Con gái nên được nâng niu
Đỗ Phú Quí
(gật đầu) Đúng đúng đúng, đợi sau này cậu cưới vợ sinh con sẽ biết. Con trai còn đỡ, chứ nếu là con gái thì xong luôn. Cứ tưởng tượng tương lai con gái sẽ phải lấy chồng là tôi lại mất ngủ
Trần Đăng Dương
Xem ra anh muốn cẩn thận lựa chọn con rể rồi
Trần Đăng Dương
(uống ngụm trà, ma sát thân chén trà) Dụng cụ và lá trà đều là thượng phẩm, nhất định bộ ấm trà này có trả giá cũng không ai bán
Đỗ Phú Quí
Vẫn là cậu tinh mắt
Đỗ Tú Vy
(ngồi trên đống lửa) Bố
Đỗ Tú Vy
Con sực nhớ ra vẫn còn tài liệu chưa viết xong, buổi tối phải nộp
Đỗ Phú Quí
Được, vậy con đi đi, lát nữa ăn cơm bố sẽ sai người gọi con
Tú Vy cứ như được tha bổng, dùng chút lễ phép nham nhở cố nặn ra nụ cười với Đăng Dương, sau đó trưng bộ dạng gấp không chờ nổi mà đứng dậy ra ngoài
Vừa ra khỏi phòng trà, cô chạy như bay cầm lấy di động gửi một loạt dấu chấm than cho bạn thân Hà Miên, sự hoảng loạn và căng thẳng lúc này như pháo hoa nổ đùng đoàng trong đầu cô.
Đỗ Tú Vy
💬Người đêm đó té ra lại là Đăng Dương!!! Hiện giờ anh ta đang ở nhà mình!
Trần Hạ Miên
💬Là anh ta?! Thế mà cậu không nhận ra? Lúc đó hai người không khai tên hả?
Đỗ Tú Vy
💬Có nói, nhưng mình không hỏi mấy chữ ấy là chữ nào… Hơn nữa, cậu biết mình chỉ nhớ người, không nhớ được tên mà
Trần Hạ Miên
💬Phục cô em rồi đấy. Sao anh ta lại ở nhà cậu? Thấy cậu có vẻ kích thích lắm, có phải muốn lần nữa không hả?
Đỗ Tú Vy
💬(sửng sốt) Mình đang lo sợ nhé! Là căng thẳng! Huống chi ba mình còn ở nhà, có thể làm ra chuyện gì được
Trần Hạ Miên
💬Không ổn, không ổn, cậu đang ở phòng ngủ hả. Chúng ta gọi điện thoại rồi nói
Đỗ Tú Vy
(trở tay khóa trái cửa phòng ngủ, tiếp nhận cuộc gọi, ngã nhào xuống giường)
Trần Hạ Miên
📱A lô? Vy, cậu có nghe không?
Trần Hạ Miên
📱Rốt cuộc tình hình hai người là thế nào? Mau nói tử tế
Đỗ Tú Vy
📱Bố mình nói buổi chiều sẽ có một người bạn đến chơi nhà, căn bản mình cũng chẳng nghĩ nhiều, kết quả…
Trần Hạ Miên
📱Kết quả người ‘bạn’ kia chính là Đăng Dương hả?
Đỗ Tú Vy
📱(lăn lộn vài vòng trên giường, thân mình ê ẩm, hít thở sâu) Lúc xuống nhà nhìn thấy anh ta, mình trợn tròn mắt luôn ấy
Trần Hạ Miên
📱Mình cũng muốn trợn tròn mắt đây! Duyên phận gì thế này trời
Đỗ Tú Vy
📱Duyên phận gì chứ! Anh ta là bạn của bố mình, thế mà mình lại ngủ với bạn của bố
Đỗ Tú Vy
📱(mặt đưa đám, lẩm bẩm) Anh ta còn gọi bố mình là ‘anh Phú Quí’, mình nên gọi anh ta là gì đây, chú hả?
Lương Châu Anh
📱(cười nghiêng ngả) Vai vế rối tung hết cả lên. Vậy hiện giờ cậu phải làm sao?
Tú Vy chần chừ một lúc, thuật lại cuộc đối thoại trong phòng trà ban nãy cho cô bạn thân
Trần Hạ Miên
📱Cậu từ chối rồi?
Trần Hạ Miên
📱Thực ra mình cảm thấy cậu không cần cố tình trốn tránh anh ta làm gì, chỉ cần giấu bố cậu là được
Trần Hạ Miên
📱Cậu đúng là có gan nghĩ nhưng không có gan làm, tỉnh rượu là xoắn xuýt hết cả lên
Đỗ Tú Vy
📱Cậu đừng cười mình nữa
Đỗ Tú Vy
📱Mình trốn tránh anh ta là vì sợ bố phát hiện mà, sao mình có thể làm chuyện này trước mắt bố được chứ
Trần Hạ Miên
📱Đừng lo lắng, một tháng cậu mới gặp bố một, hai lần; chắc chắn số lần đụng mặt Đăng Dương càng ít hơn
Đỗ Tú Vy
(ngẫm nghĩ, thầm chấp nhận, tỉnh táo trở lại)
Đỗ Tú Vy
"Chỉ cần bình yên vượt qua hôm qua, vấn đề sau này chắc sẽ đơn giản hơn nhiều"
Đỗ Tú Vy
(Cúp điện thoại, chạy xuống lầu)
Đỗ Tú Vy
"Không có ở đó sao?"
Đỗ Tú Vy
(rón rén thăm dò bên trong)
Đỗ Tú Vy
"Đi đâu vậy nhỉ?"
Bỗng nhiên, tiếng cười khẽ trầm thấp truyền đến sau lưng cô
Đỗ Tú Vy
(hoảng sợ, quay người lại xem)
Trần Đăng Dương
(tựa bên khung cửa sổ sát đất, cười như không cười, nhìn cô chăm chú)
Đỗ Tú Vy
(lùi lại nửa bước) … Trần tiên sinh
Trần Đăng Dương
(nhướng mày)
Trần Đăng Dương
Làm sao vậy?
Đỗ Tú Vy
(cố tỏ vẻ tươi cười, xấu hổ lùi lại nửa bước, quay người muốn rời đi)
Trần Đăng Dương
(sải bước đến, bàn tay giữ chặt lấy cô)
Trần Đăng Dương
Có thể chỉ đường cho tôi không? Tôi muốn tìm phòng vệ sinh rửa tay
Đỗ Tú Vy
Để tôi gọi thím Lý đưa anh đi
Trần Đăng Dương
(bật cười) Không cần đề phòng tôi như vậy đâu
Đỗ Tú Vy
(đành phải dẫn đường cho anh)
Hành lang chỉ còn hai bóng dáng một trước một sau của bọn họ. Càng tiến về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính càng bị bỏ lại phía xa. Không khí mát lạnh từ điều hòa và bóng tối trong hành lang đan xen vào nhau khiến cô nhận thấy cảm giác căng thẳng dần len lỏi trong tim
Đỗ Tú Vy
Vậy tôi lên trước nhé
Trần Đăng Dương
(không có ý tránh ra, tiến về phía trước)
Đỗ Tú Vy
(quay người lùi lại hai bước theo bản năng, vào đến phòng ngoài của nhà vệ sinh)
“Tách” một tiếng, cửa bị khóa
Trần Đăng Dương
(rụt tay lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô)
Đỗ Tú Vy
"Rõ ràng đó chỉ là ánh mắt vô cùng đơn giản nhưng thần thái và khí chất của anh lại biến hóa khôn lường"
Đỗ Tú Vy
"Cũng giống như mình đang giả bộ vậy, ban nãy anh cũng phối hợp với mình sắm vai hai người xa lạ. Hiện giờ bố không có ở đây, bọn họ lại cùng nhau ở trong một không gian yên tĩnh kín đáo, có những thứ không cần che giấu nữa"
Đỗ Tú Vy
"Đăng Dương lúc này càng giống với bộ dáng mình nhìn thấy sáng hôm qua"
Đỗ Tú Vy
"Nhưng cho dù là bộ mặt nào đi chăng nữa, nó vẫn cách xa vời vợi so với bộ dáng của anh lúc trên giường"
Đỗ Tú Vy
(mím môi, vô thức lùi lại nửa bước)
Comments
Bông ❄️
Tiếp đi bà
2025-07-23
0