Chương 2:

Giờ ra chơi buổi chiều đầu tiên của năm học mới.
Các lớp còn đang ngồi chật kín trong phòng học vì chưa xong phần giới thiệu và chia nhóm tổ.
Sân trường sau dãy nhà C không có bóng giáo viên nào.
Tôi đứng ngoài hành lang tầng hai, tay đút túi quần, dựa người vào lan can, nhìn xuống khoảng sân phía sau.
Một chỗ khuất gió, yên tĩnh, và không có camera.
Tôi đã chọn địa điểm ấy từ trước.
Gửi đi tín hiệu cũng từ trước.
Và giờ, bọn chúng bắt đầu.
Huỳnh Hoàng Hùng bị chặn lại ngay khi vừa rời lớp.
Cậu ta không phản ứng, chỉ thoáng khựng lại trong một giây, rồi tiếp tục bước như không nhìn thấy ba gương mặt chắn ngang lối.
Sai rồi, Hùng à.
Im lặng không khiến mày biến mất khỏi tầm ngắm của tao đâu.
???
???
Ê, giỏi quá ha, học sinh xuất sắc
Một đứa trong bọn buông giọng châm chọc, tay vỗ nhẹ lên vai Hùng.
???
???
Năm nay tranh thủ mà giành tiếp cái danh hiệu đó nữa đi
???
???
Trông mày có vẻ hênh hoang gớm nhỉ
???
???
À mà khoan…
???
???
Tao nghe nói mày thích đọc sách nhỉ?
???
???
Thích sạch sẽ, thích trật tự?
Hùng không nói gì.
Cũng không chống cự.
Tôi thấy cậu ta chỉ khẽ thở ra.
Thật nhẹ.
Rồi cúi đầu như thể đang nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Và trong khoảnh khắc đó, một đường mực đen thẫm được kéo dài trên lưng áo trắng.
Một vệt chéo nguệch ngoạc, in sâu như một vết cào.
Rồi thêm một đường nữa ở mặt sau quyển vở cậu ta đang cầm.
Trang giấy bị xé.
Mực lan ra.
Nhòe và bẩn.
???
???
Ủa, ai làm vậy trời?
Một trong ba đứa giả bộ la lên, giọng ngây thơ.
???
???
Áo mày bẩn rồi kìa
Hùng đứng yên.
Không chửi, không khóc, không gọi ai.
Cậu ta chỉ đưa tay chạm nhẹ vào vết mực.
Rồi lặng lẽ cúi xuống nhặt lại quyển vở.
Bình thản đến mức vô cảm.
Bình thản đến mức...khiến người ta phát bực.
Tôi đứng trên cao, nhìn tất cả từ đầu đến cuối.
Không ai thấy tôi.
Không ai biết tôi là ai trong chuyện này.
Tôi vẫn là Hải Đăng.
Là lớp trưởng là học sinh gương mẫu, con nhà nề nếp.
Và tôi mỉm cười.
Một nụ cười rất nhẹ, đủ để bản thân thấy hài lòng.
Trò chơi đã bắt đầu lại.
Và tôi luôn là người cầm quân.
Bỗng nhiên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có vẻ mày tâm đắc với trò này quá nhỉ Đăng?
Chẳng biết từ khi nào mà bốn thằng được tôi gọi là “ bạn” đã bước đến sau lưng vỗ vai tôi.
Đức Duy, Quang Anh, Thái Sơn và Phong Hào.
Đây không phải cái kiểu “nhóm bạn thân chí cốt”, sống chết có nhau như trong phim ảnh.
Chúng tôi là bạn, đúng, nhưng là kiểu bạn hiểu rõ nhau tới tận lõi.
Đủ để không cần giấu điều gì, và cũng đủ để không cần phải can ngăn nhau khỏi bất cứ trò khốn kiếp nào.
Bọn nó biết rõ tôi là ai, tôi làm gì, và nghĩ gì về Huỳnh Hoàng Hùng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vẻ vui rồi nhỉ?
Quang Anh cắn thanh kẹo ngậm, tay gác sau đầu, liếc tôi nửa con mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lũ kia mới bôi mực lên áo nó, đúng không?
Tôi không trả lời.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vui cái gì ông nội
Sơn liền chen ngang, cười khẩy.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhìn thằng Hùng riết mà phát ngán
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Bị vầy hoài mà cứ như tượng đá
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không biết đau hay cái gì luôn á?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao thấy nó không bình thường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai bị kiểu đó chắc cũng phát điên rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà nó thì…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không hề
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đó mới là vấn đề
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thằng đó nó không sợ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Hay đúng hơn là nó không phản ứng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đánh cũng vậy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đẩy ngã cũng vậy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bôi mực, đập sách, nhốt trong nhà vệ sinh
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy mà nó vẫn cứ điềm nhiên như cũ
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Rồi mày định làm gì?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cho đàn em trét bùn lên mặt nó luôn hả?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tao không muốn hạ nhục nó
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tao muốn kéo nó xuống
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Từng chút một
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hừm...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe như kịch bản trả thù trong tiểu thuyết rẻ tiền
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng thôi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mày làm gì thì tụi này vẫn ngồi đây xem mày diễn trò giả tạo ấy mà
Tôi cười nhẹ, không phải với ai trong bọn nó, mà là với chính mình.
Đó là lý do tôi giữ tụi nó bên cạnh.
Chúng nó không xen vào.
Không khuyên can.
Chỉ ngồi ăn, biết hết, và im lặng.
Giống như thế giới tôi muốn xây dựng.
Nơi mọi người đều hiểu vai trò của mình.
Và Huỳnh Hoàng Hùng, dù muốn hay không, cũng đã có chỗ trong đó.
Như một con cờ chưa gãy.
Một vết mực chưa khô.
____
Xấu tính s1
Xấu tính s1
6 tính nha
Hot

Comments

Wendy

Wendy

Gòi t nói mốt hối hận khum kịp

2025-07-22

5

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc là gì?

e dính r pew ơi😭

2025-07-22

1

✮ ˚⟡˖𝒉𝒘𝒕𝒓_𝒑𝒊𝒆˚⟡˖✮

✮ ˚⟡˖𝒉𝒘𝒕𝒓_𝒑𝒊𝒆˚⟡˖✮

Ủa s app em kh th Pew ra chap vậy😭

2025-07-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play