[Quang Hùng X Negav] Kẻ Từng Nghiền Nát Trái Tim Em [HungAn]
Thấy rồi bỏ đi
Tgia đu Hàn Ung
Lổ rồi lổ rồi!!!
Tgia đu Hàn Ung
Em sướng quá cả nhà ơii
Buổi sáng bắt đầu bằng một cái đạp mạnh vào mép giường khiến Thành An giật bắn người, vội vàng bật dậy, vừa kịp lúc tránh cái khăn ướt bị ném thẳng vào mặt.
Lê Quang Hùng
Dậy nhanh. Nhà tao không chứa kẻ lười biếng
An chỉ biết cúi đầu, lí nhí vâng một tiếng. Em vội chỉnh lại ga giường, rồi chạy đi chuẩn bị bữa sáng.
Trong lúc ăn, Hùng chẳng ngó ngàng gì đến món An nấu. Hắn ném đôi đũa xuống bàn, giọng nhạt nhẽo
Lê Quang Hùng
Không biết nấu thì đừng có làm
Lê Quang Hùng
Mất cả hứng ăn
Mẹ Hùng
Hùng, con nói năng kiểu gì thế?
Mẹ Hùng
Món trứng này mẹ thấy ăn được mà
Lê Quang Hùng
Ăn được với mẹ chứ không phải với con
Lê Quang Hùng
Con đã nói là không thích mùi hành mà còn cho vào
Đặng Thành An
E- em xin lỗi..
Đặng Thành An
lần sau em sẽ chú ý…
Mẹ Hùng
Mẹ mệt mỏi với cái tính khí này của con lắm rồi //rời đi//
Còn lại hai người, không khí trở nên căng thẳng. An đứng một bên, tay siết chặt vạt áo, không dám ngẩng đầu.
Hùng quay sang, ánh mắt sắc như dao
Lê Quang Hùng
Mày giỏi lắm. Giờ còn dám làm mẹ tao bênh mày?
Đặng Thành An
em… em không có ý gì hết
Đặng Thành An
chỉ là… em không biết cậu không thích hành…
Tiếng Hùng đạp đổ cả đĩa trứng em mới làm chỉ vì… dính chút hành..
Lê Quang Hùng
Lần sau mở to mắt ra mà nghe! Không ai rảnh dạy mày từng li từng tí!
An đứng chết trân, chỉ biết cúi đầu thật thấp.
Buổi tối, An vừa làm xong việc nhà, đang định về phòng học bài thì bị gọi giật lại.
Lê Quang Hùng
Ê! Mày đi đâu đó?
Lê Quang Hùng
Trà đâu? Bánh đâu?
Đặng Thành An
Em… xin lỗi, em chuẩn bị liền.
Mười phút sau, em bưng khay lên lầu, gõ cửa hai cái rồi mở cửa phòng Hùng bước vào.
Lê Quang Hùng
Mày nghĩ tao còn muốn ăn mấy cái thứ dở tệ của mày à?
Lê Quang Hùng
Mang ra ngoài!
Đặng Thành An
Nhưng em mới… mới vừa pha…
Cả khay trà run lên bần bật trong tay An. Nhưng em vẫn lặng lẽ quay lưng bước đi, không cãi một lời.
Tối muộn, An nằm trong căn phòng nhỏ dành cho người giúp việc. Đèn vàng hắt xuống mái tóc rũ rượi. Em cầm điện thoại, đang tin nhắn cho Duy – người duy nhất luôn ở bên và lo lắng cho em.
Hoàng Đức Duy
💬: Sao mày vẫn còn chịu được nữa vậy An? Mày đâu phải con búp bê cho người ta muốn mắng là mắng.
Đặng Thành An
💬: Tớ ổn mà…
Đặng Thành An
💬: Thôi muộn rồi, cậu ngủ đi
Đặng Thành An
💬: Mai còn có bài kiểm tra nữa
Hoàng Đức Duy
💬: Um, chúc An ngủ ngon
Đặng Thành An
💬: Chúc Duy ngủ ngon
Lớp em vừa hoàn thành bài kiểm tra, bây giờ em chỉ muốn một mình nên đã tìm ra gốc cây sau trường để ngồi đọc sách.
Sân sau trường vào buổi trưa yên ắng đến lạ. Nắng hắt nghiêng lên từng tán cây rì rào, nhưng nơi đó – lại là một góc khuất không ai để ý. Và chính nơi đó, Thành An đang bị vây quanh bởi một nhóm học sinh cùng khối.
???
Mày tưởng có nhà giàu chống lưng là ngon hả?
???
Trông thư sinh vậy, mà cũng biết làm giúp việc cho thiếu gia à? Tao tưởng mày là trai bao đấy~
An bị đẩy ngã xuống nền đất khô, tay rướm một vệt xước. Em không khóc, chỉ gồng người, ánh mắt nhìn thẳng vào đám người đối diện.
Đặng Thành An
Tớ.. tớ không hiểu các cậu nói gì..?
Đặng Thành An
Tr- trai bao…?
Một tên khác bật cười, giẫm mạnh lên chiếc cặp sách đã rách toạc
???
Cố tình không hiểu? Hay giả vờ không biết? // nắm đầu em//
Đặng Thành An
Tớ.. tớ chỉ muốn sống bình thường thôi…
???
Muốn sống bình thường?
???
Vậy sao cứ quanh quẩn bên cạnh thiếu gia Quang Hùng thế?
???
Hay là đang mưu đồ gì~?
Đặng Thành An
Không phải… tớ không—
Một cú tát giáng thẳng vào má trái An. Gò má lập tức ửng đỏ.
???
Ghét cái kiểu vừa đáng thương vừa trơ mặt như mày. Thấy ngứa mắt vãi
Từ xa, phía hành lang tầng hai, Quang Hùng đứng khoanh tay nhìn xuống. Hắn thấy hết, từng cú tát, cái đạp, cả ánh mắt tuyệt vọng của An.
Nhưng hắn không nhúc nhích. Ánh mắt lạnh tanh. Không thương cảm. Không can thiệp.
Lê Quang Hùng
“ra tay giúp nó để làm gì?”
Lê Quang Hùng
“chỉ là một kẻ ăn bám, lẻo mép”
Lê Quang Hùng
“Bị vài đứa vả vài cái là đáng”
Một giọng hét lớn vang lên từ cuối sân. Đức Duy lao tới như cơn lốc, đẩy mạnh một tên ra, chắn trước An đang rũ rượi dưới đất.
Hoàng Đức Duy
Chúng mày làm cái đéo gì vậy hả?
Hoàng Đức Duy
Đụng vào bạn tao nữa là tao đập chết mẹ từng đứa! //mặt hằm hằm//
Duy thẳng tay đấm vào mặt thằng cao to nhất. Nó ngã bật ra phía sau.
Hoàng Đức Duy
Mày muốn thử không? //trừng mắt nhìn đứa khác//
Cả bọn hoảng sợ, lùi lại. Có lẽ do Duy vốn nổi tiếng nóng tính, lại có chút quan hệ với hội học sinh. Chúng lủi thủi bỏ đi, không quên ném lại ánh mắt hằn học.
Đặng Thành An
Duy… tớ xin lỗi…
Hoàng Đức Duy
Im. Không phải mày sai
Hoàng Đức Duy
Tao đã nghi rồi. Mày ở cái nhà đó chẳng khác gì tù ngục?
Hoàng Đức Duy
Giờ còn bị tụi khốn này hành hung nữa…
An run rẩy, toàn thân đau nhức. Duy giận lắm
Hoàng Đức Duy
Tao sẽ báo lên ban giám hiệu. Tao không để yên vụ này
Đặng Thành An
Không… đừng báo… tớ không muốn mọi người soi mói thêm nữa… //níu tay Duy//
Đặng Thành An
Tớ xin cậu đấy…
Duy nuốt nghẹn, siết bàn tay thành nắm đấm. Cậu quay mặt đi, cắn môi chịu đựng.
Chiều hôm đó, An về nhà trễ. Đôi giày lấm lem đất, vết sưng còn hằn rõ trên má. Em lê bước vào bếp, lặng lẽ rửa tay rồi bắt đầu nấu bữa tối, như thể không có gì xảy ra.
Trong khi đó, trên lầu, Quang Hùng tựa người vào khung cửa sổ, suy ngẫm lại sự việc chiều nay
Câu nói của Duy vang vọng lại trong đầu Hùng
“Đụng vào bạn tao nữa là tao đập chết mẹ từng đứa!”
Và cả ánh mắt của An lúc đó… tuyệt vọng, cam chịu, không còn chút sức sống.
Nhưng Hùng lại cười khẩy, khuôn mặt bày ra vẻ vô cảm
Lê Quang Hùng
“Tao thấy mà mày vẫn không kêu cứu. Tao không phải anh hùng. Cũng không rảnh.”
Lê Quang Hùng
“Là mày tự chọn cuộc đời hèn mọn đó, chứ đừng trách tao.”
Comments