[Điền Hủ Ninh × Tử Du] Vợ Nhặt?
2>Ưng
Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa nhú lên ngoài cửa sổ, Tử Du đã thức.
Cậu lúi húi trong bếp, cắt bánh mì, chiên trứng, chuẩn bị hàng đem đi bán.
Điền Hủ Ninh vẫn nằm im trên chiếc nệm mỏng trải dưới đất. Anh ta ngủ yên, lồng ngực nhấp nhô đều đặn, gương mặt – dù bầm nhẹ – vẫn đẹp đến khó chịu.
Du liếc nhìn, rồi tự lẩm bẩm:
Tử Du [Cậu]
Thiệt tình,ai đi làm lang thang mà lại đẹp vậy trời,đúng là nhặt phải hàng xịn
Trong khi đó, mẹ Du đang đứng trước gương, tô chút son cam nhẹ, cười tủm tỉm.
mẹ Cậu
Mày nói nó tên Ninh hả? Được đó con. Đẹp trai, cao ráo, chân dài, biết ngồi yên, không hỗn với người lớn. Mẹ ưng
Tử Du [Cậu]
Cái gì vậy mẹ?
//ngớ người//
Tử Du [Cậu]
Mẹ ưng thiệt hả?
mẹ Cậu
Chứ sao! Mẹ còn nghĩ hay là con giả bộ nuôi nó mấy hôm, lỡ nó chịu ở lại thiệt thì làm rể luôn.
mẹ Cậu
//bịt mồm cậu//
Bé mồm thôi
Buổi trưa, cả nhà ăn cơm.
Ninh ngồi im, chỉ gật nhẹ khi được hỏi. Cách hắn cầm đũa rất chuẩn – Du để ý điều đó.
Tử Du [Cậu]
Bộ trước làm nhà hàng hả?
//nghiêng đầu nhìn//
Điền Hủ Ninh [Anh]
Không chỉ là từng học qua
Tử Du [Cậu]
Vậy chắc hồi đó anh học giỏi lắm he
Điền Hủ Ninh [Anh]
Tàm tạm
mẹ Cậu
Tạm vậy mà ăn nói từ tốn, lễ phép, mặt mũi còn sáng láng. Được rồi, Ninh, con cứ ở lại đây vài hôm, không ai đuổi con đâu.
Ninh ngước mắt nhìn bà, môi hơi mím lại như định nói gì đó — nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh cảm thấy… ấm lòng.
Buổi tối, Tử Du ngồi ghi đơn bánh.
Ninh ngồi đối diện, tay chống cằm, nhìn cậu chằm chằm.
Tử Du [Cậu]
//ngước lên chạm mắt với anh//
Tử Du [Cậu]
Ủa nhìn em chi vậy?
Tử Du [Cậu]
Mặt em dính gì hả
Điền Hủ Ninh [Anh]
//lắc đầu//
Điền Hủ Ninh [Anh]
//gật đầu//
Tử Du [Cậu]
Hửm,dính gì nói nghe coi
Điền Hủ Ninh [Anh]
Dính yêu
Điền Hủ Ninh [Anh]
Em đáng yêu thật ấy.
//nhìn chằm chằm//
Tử Du [Cậu]
Thôi đi trời,nhìn vậy sợ.
//đẩy mặt anh ra//
Điền Hủ Ninh [Anh]
Nếu tôi là 'vợ' em… chắc em sẽ nuôi tôi tử tế thật.
Tử Du [Cậu]
Mẹ em nói là ưng anh rồi,chắc em cũng vậy quá.
//suy nghĩ trong lòng mà lỡ miệng nói ra//
Khi Du đã ngủ gật trên bàn, Ninh đắp chăn cho cậu, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Hắn lấy từ trong túi áo khoác một mảnh giấy nhàu nát – là tấm thẻ ra vào trụ sở tập đoàn Điền thị.
Nhìn nó chừng vài giây, Ninh đốt nó đi bằng bật lửa, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt sâu hoắm.
Điền Hủ Ninh [Anh]
Cho tôi trốn thêm vài ngày thôi…
t/g
Chăm ra chap chuaaa:))
Comments
Liu xinh iu vô cùg đág iuuu😙
:))))
2025-07-30
0
Gọi anh là airline🙆🏻
Aduuuu
2025-07-25
0
Gọi anh là airline🙆🏻
Con cũng ưng nèe
2025-07-25
0