**Sau đó, tôi được người hầu trưởng dẫn đến một căn phòng — trông khá nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.**
Bên trong có một chiếc giường đơn phủ ga trắng sạch sẽ, một chiếc bàn gỗ đơn giản kê sát cửa sổ, một chiếc ghế nhỏ, một tủ quần áo bằng gỗ cũ, và cả một kệ sách trống. Góc phòng còn có một chậu nước và một chiếc gương hình bầu dục treo trên tường. Dù đơn sơ, nhưng căn phòng toát lên cảm giác ấm cúng hơn bất cứ nơi nào tôi từng sống trước đây.
**Theo lời chỉ dẫn của hầu trưởng, tôi mở tủ và tìm thấy một bộ đồng phục dành cho người hầu.**
May mắn thay, đó là một bộ quần áo dài tay, gọn gàng, hoàn toàn không phải váy như các hầu gái tôi từng thấy ngoài sân. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thích những chiếc váy diêm dúa đó cả.
Sau khi thay đồ xong, **hầu trưởng — một người phụ nữ trung niên có ánh mắt nghiêm khắc nhưng không lạnh lùng — tiếp tục dẫn tôi đi tham quan biệt thự.**
Bà chỉ cho tôi từng khu vực, từng căn phòng với tên gọi cụ thể: sảnh chính, phòng tiệc, thư viện, vườn sau, hành lang phía Tây — và cả những cánh cửa mà tôi tuyệt đối không được phép chạm vào.
**“Hãy nhớ kỹ vào,”** bà nói bằng giọng dứt khoát. **“Ở đây, đi nhầm đường đôi khi không chỉ bị la mắng. Có thể mất mạng như chơi đấy.”**
Tôi nghe mà run, chưa kịp hiểu thì bà dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói:
**“Nếu thấy khó nhớ, mỗi đêm sau khi xong việc, cứ đến tìm ta. Ta sẽ dạy ngươi những điều cơ bản — cả chữ nghĩa lẫn luật lệ ngầm trong căn nhà này. Nhưng tuyệt đối không được để ai khác biết.”**
Tôi rụt rè gật đầu, thầm cảm ơn người hầu trưởng ấy trong lòng. Trong suốt buổi tham quan, tôi mang theo một cuốn sổ nhỏ, ghi chép cẩn thận từng lời bà dặn.
**Chẳng mấy chốc, buổi trưa đến. Hầu trưởng dẫn tôi vào khu bếp chính của biệt thự.**
Tôi đứng sững lại.
Phòng bếp rộng gần bằng cả căn nhà cũ của tôi. Bàn gỗ dài, bếp lửa âm tường, kệ gia vị được sắp xếp ngăn nắp như một kho báu, dao kéo sáng loáng treo dọc theo vách tường. Những người làm bếp thì nhanh nhẹn, thuần thục, làm việc gần như không cần nói chuyện — như thể mọi chuyển động đã được luyện tập đến mức hoàn hảo.
Tôi chưa từng thấy điều gì giống thế. Những công thức được viết bằng tiếng Anh treo trên bảng, những món ăn kỳ lạ, tinh xảo được chế biến rồi mang đi dâng lên — khiến tôi hoa mắt.
**Lúc đó, hầu trưởng ghé tai tôi nói nhỏ, giọng nghiêm nghị:**
**“Ngươi là người hầu mới. Nhớ kỹ điều này: Đừng bao giờ tự ý nấu ăn cho vị thiếu gia kia. Nếu khẩu vị của cậu ấy không đúng, thì cái giá phải trả... có khi chỉ trong một cái búng tay.”**
Nghe vậy, tôi vội vàng ghi chú lại trong cuốn sổ.
**Cả ngày hôm đó, tôi được bà chỉ dạy những kỹ năng cơ bản: cách chào hỏi, cách rót trà, lau dọn, cách đi đứng nhẹ nhàng, và những quy tắc ngầm trong ngôi nhà này.**
Tối đến, đúng như lời hứa, bà dành thời gian giảng lại cho tôi một số từ ngữ khó hiểu, những cử chỉ cần tránh khi gặp người lạ, và cả cách cư xử khi đi chợ thay người hầu trong phủ nếu bất đắc dĩ.
Comments