Quá khứ bí ẩn.

Những Mảnh Hồn Lạc Lõng. #3. Quá khứ bí ẩn.
___
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
| Hm- Họ vẫn giống như ở thế giới kia nhưng vẫn mang cho mình cảm giác không mấy an toàn... |_•vừa chăm chú nghe giảng, vừa quan sát từng người trong lớp•
Những người ở đây luôn tỏ ra hoạt bát, dễ gần nhưng cũng có vài người trầm tính như Cambodia hay Singapore, hơn hết cả là không có tỏ ra thù địch với ai. Có lẽ mọi người trong lớp học khá quan tâm đến nhau như một đại gia đình, nhưng với y nó sao lại như một lớp mặt nạ hoàn hảo che giấu con người thật của họ.
Vietnam lắc đầu, thầm nghĩ bản thân đã quá đa nghi mà gạt chúng sang một bên. Có lẽ bản thân thật sự cần về nhà nghỉ ngơi cho nhẹ đầu thì tốt hơn và còn phải nhắn qua cho tên kia những gì mình quan sát được hôm nay. May mắn thay là không cùng lớp và cũng không Thần giao cách cảm (dù trước đó y cần nó để dễ dàng trao đổi với hắn hơn) nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa.
Có điều y vẫn không biết mối quan hệ giữa "Vietnam" và "America" là gì của nhau ở thế giới này. Là bạn học bình thường, là kẻ thù không đội trời chung hay là chưa từng gặp mặt nhau dù chỉ một lần?
Và y không ngốc đến nỗi đi hỏi người khác về vấn đề này, ai đời lại đi hỏi người khác về mối quan hệ nào đó của mình chứ? Trừ khi bị mất trí nhớ...
Không lẽ nói bản thân thật sự mất trí nhớ à?
Vô lý, Vietnam đây đang rất bình thường!
Hoặc là hỏi xem America có biết không, nhỡ hắn biết gì đó thì còn có cơ may.
[…]
Gia đình của y ở thế giới này toàn những gương mặt thân quen nhưng cũng chẳng gần gũi gì mấy. Theo như những gì y đọc được từ nhật ký của tên này thì gia đình khá nghiêm khắc và có phần kiểm soát gã quá mức khiến hắn phải tự kết liễu mạng mình ngay ban công phòng bằng cách t.r.e.o c.ổ.
Hoặc là một thứ khác nữa...
Và từng trang là từng cảm xúc của gã qua từng ngày sống trong gia đình kiểm soát, mỗi trang đều có nước mắt rơi xuống. Chắc vì mỗi lần viết lại không kiềm được lòng... Ở cuối cuốn nhật ký ấy còn có những điều muốn làm trước khi c.h.ế.t cùng những cách tự kết thúc cuộc đời mình, nhưng vì không chịu được nữa mà gã đã ra đi trước khi kịp làm những gì bản thân đã viết ra.
Lúc "Vietnam" mất đi trên sợi dây thừng là lúc y xuyên vào, cùng lúc đó là người anh cả bước vào chứng khiến cảnh tượng y cố cứu mình xuống mà bị anh nhìn thành đang cố tự vẫn.
Đó cũng là lý do y luôn né tránh gặp gia đình của tên này, giao tiếp hạn chế trong vài câu ngắn ngủi rồi tìm cớ chuồn đi nhanh chóng. Ăn ở trên phòng và luôn dậy sớm rồi đi học ngay khi cả nhà chưa ai dậy. Cùng với đó là phải diễn làm sao để bản thân luôn tỏ ra là mình ổn dù chuyện kinh khủng ấy đã xảy ra.
Dù đã có cuốn nhật ký và biết được tình hình của tên này nhưng ký ức lại quá rời rạc không liên kết với nhau do hệ thống truyền vào như sóng dạt vào bờ dữ dội hôm mưa bão, khó mà để y nắm bắt được mọi thứ.
...
Nơi mà Vietnam đang sống hiện tại là một ngôi nhà vừa hiện đại vừa truyền thống, xây ba tầng và đậm nét phong kiến thời xưa. Mở cửa bước vào nhà, đón chờ y là các bậc tiền bối và cha đang ngồi giữa gian nhà chơi cờ tướng, uống trà với nhau. Vietnam gật đầu chào theo đúng lễ nghi trong nhà rồi xin phép quay về phòng tắm rửa chuẩn bị học bài.
Vừa bước đi chưa được hai bước đã bị cha gọi lại để trao đổi vào thứ quan trọng và nói sẽ nhanh thôi nên mong y dành chút thời gian. Tim y lỡ một nhịp khi bị gọi tên rồi đập mạnh trong lòng ngực, tự trấn an bản thân rồi điều chỉnh nhịp thở bước lại gần ngồi đối diện với các tiền bối lớn tuổi.
Dù Vietnam đã đứng trước bao Nhân quốc khác như thế này nhưng chưa bao giờ cảm thấy áp lực như bây giờ cả, vì họ là gia đình, là một phần lịch sử trong Vietnam. Cũng sợ rằng mình sẽ hấp tấp mà thốt ra những lời không đúng chừng mực rồi sinh ra lớn chuyện.
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
Các tiền bối và cha cho gọi con...?
Dai Nam
Dai Nam
Ừ- Bọn ta gọi con qua đây để vài chuyện nhỏ thôi, con không cần cảm thấy áp lực đâu Vietnam._•môi mỉm cười, tay cầm tách trà còn nghi ngút khói•
Tran Dynasty
Tran Dynasty
Các tiền bối biết là con đã trải qua cú sốc tinh thần rất lớn do lỗi của bọn ta gây ra nên muốn khuyên răn vài điều.
Nguyen Dynasty
Nguyen Dynasty
Từ giờ cả nhà sẽ cố gắng chú ý đến cảm xúc và suy nghĩ riêng của con hơn, không ép con học tập quên khái niệm thời gian. Không muốn con chỉ chăm chăm vào việc học một cách bất chấp-
Dai Nam
Dai Nam
Muốn con dành nhiều thời gian cho bản thân, làm những gì mình muốn và..đừng suy nghĩ tiêu cực như trước nữa._| Ta không muốn đứa cháu này lặp lại vết xe đổ. |
Tay Son Dynasty
Tay Son Dynasty
Cân bằng việc học và chơi một cách hợp lý, nên ra ngoài nhiều hơn, kết thêm bạn bè và đừng mãi ở trong nhà ngột ngạt. Đừng né tránh xã hội... Và gia đình nữa nhé? Ta mong con hiểu những gì các tiền bối và cha con đã nói từ nảy giờ.
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
Con hiểu.. Xin nghe lời dạy bảo của các tiền bối và cha- Con sẽ ghi nhớ. Xin phép con đi về phòng._•gật đầu chậm rãi, đứng dậy rời đi•
Dai Nam
Dai Nam
Ta mong là thằng bé sẽ hiểu những gì chúng đang cố gắng làm vì nó... Cũng mong nó quên đi những gì nó đã trải qua._•vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng y khuất sau tấm rèm che•
Tay Son Dynasty
Tay Son Dynasty
Nó lẽ thằng bé sẽ hiểu thôi- Cũng nên bảo đám nhóc kia chăm sóc Vietnam nhiều hơn rồi._•chậm rãi uống trà rồi nói tiếp•
Tay Son Dynasty
Tay Son Dynasty
Nhưng ta không nghĩ nó sẽ dễ dàng tha thứ cho những chuyện trước đâu.. Nhìn cách nó không dám nhìn thẳng vào ai trong nhà là đủ hiểu._•lòng bất ân vô cùng, chân mày nhíu lại khi nhớ lại cảnh Vietnam ngồi run đối diện•
Dai Nam
Dai Nam
Ta cứ tưởng... Trước giờ Vietnam luôn ngoan ngoãn nghe những gì chúng ta đã làm cho nó, nào có ngờ lại giống như đang chèn ép nó đâu chứ?
Tay Son Dynasty
Tay Son Dynasty
Vì nó biết lý do chúng ta làm vậy nên mới chịu nghe theo, từ sau sự kiện đó nó gần như khéo kín mà?_•nhìn Dai Nam, lòng cảm thấy đau nhói khi nhớ lại•
Dai Nam
Dai Nam
Đáng ra ta phải để mắt đến thằng bé nhiều hơn- Nào ngờ lại ngã vào vết xe đỗ như trước!_•nắm chặt tay•
Tran Dynasty
Tran Dynasty
Sẽ ổn thôi.. "Non cao cũng có đường trèo, đường dù hiểm nghèo cũng có lối đi"?_•hạ giọng trấn tĩnh•
[…]
Vietnam đặt cặp sách lên bàn, bước vào nhà tắm nhìn bản thân trong gương, từng lớp quần áo trượt xuống để lộ những vết sẹo đã phai đi nhưng vẫn còn hiện rõ trên làn da của y- chính xác hơn là của "Vietnam". Vết hằn do dây thừng ở trên cổ đã mất từ lâu nhưng y lúc nào cũng phải mặc cổ áo cao và ống tay dài để không bị ai nhìn thấy.
Khẽ tặc lưỡi khó chịu rồi bước vào bồn ngâm mình cho vơi đi cái suy nghĩ nặng đầu này, đôi mắt đen sâu hút nhắm lại để từng dòng ký ức chạy qua như một thước phim trôi chậm đang gợi nhớ cho y về những chuyện đã xảy ra trước đây. Những lần ngồi đối diện với họ trong áp lực, những đòn đánh tuy không mạnh nhưng đủ để lại những dấu tích trên da.
Họ không la mắng hay đánh y nhưng tự hỏi tại sao trên cơ thể này lại có nhiều vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt thế kia? Không lẽ trong quá khứ "Vietnam" còn gặp chuyện gì đó nữa sao?
Và bởi lẽ trong quá khứ gã đã gặp chuyện gì đó kinh khủng nên họ mới đối xử kỳ lạ với "Vietnam" chăng? Mọi thứ có liên quan đến tên nguyên chủ này còn quá nhiều uẩn khúc và bí ẩn khiến y cảm thấy khó chịu và tò mò.
Nếu do ám ảnh quá khứ thì việc nguyên chủ c.h.ế.t bởi lý do gia đình là hoàn toàn sai!
Với một người cũng ám ảnh chuyện quá khứ như Vietnam, y hiểu những vì mà cậu nhóc này đã trải qua khủng khiếp đến mức nào... Và nếu y nghĩ đúng, "Vietnam" c.h.ế.t đi là do bóng ma tâm lý ấy dày vò khiến gã chọn cái cách đấy để giải thoát.
Những chuyện mà gia đình đang làm cho "Vietnam" chỉ đơn giản là cố gắng giúp gã quên đi quá khứ đen tối đó, dành mọi thứ tốt nhất cho gã nhưng lại không hiệu quả.
Khi người anh cả vô tình đến gặp "Vietnam" để an ủi thì gặp cảnh Vietnam đang tự giải vây mình khỏi sợi dây thừng kia thành cảnh tự t.r.e.o c.ổ, Vietnam liền ngất đi vì gã đã thật sự bỏ mạng lúc đấy rồi.
Họ cũng đã nhìn thấy cuốn nhật ký được để sẵn ở ngay bàn học và được lật ra ở trang cuối cùng viết những lần gã muốn kết thúc cuộc đời, họ chỉ biết nhìn nhau rồi im lặng rời đi. Trong lòng đã cảm thấy bứt rứt và tội lỗi từ giây phút họ đánh mất y lần đầu tiên chứ không phải sau khi y làm chuyện đấy.
Nhưng vì "Vietnam" đã không còn, chỉ còn là thân xác cùng một linh hồn khác giống tên, giống ngoại hình nhập vào mà thôi.
Vietnam bước ra, tay cầm khăn lau khô tóc đang nhỏ từng giọt nước xuống. Cầm lấy cuốn nhật ký của tên vô dụng kia rồi nằm xuống giường đọc, không hiểu sao y lại có hứng thú với chuyện đời tư của tên này (nói đúng hơn là tìm hiểu người mình xuyên vào) nên vừa về đến nhà, chuyện đầu tiên y sẽ làm là tìm cuốn sổ nhỏ này rồi đọc.
Y ngẫm lại, rồi lấy điện thoại chụp lại từng trang nhật ký qua cho America để hắn biết rõ nhưng không nói gì thêm. Thầm nghĩ nên gặp mặt trực tiếp rồi nói sẽ dễ hơn vì nhắn thế này thì tốn thời gian quá, y cũng chẳng muốn gọi điện đâu vì rất rất phiền bởi hắn là America.
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
| Phúc mình cũng lớn lắm mới gặp cái chuyện oái oăm thế này- |_•gập sổ lại để lên bàn•
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
Hơ hơ... Cái thế giới ch* m*!!_•thì thầm•
Ngàn vạn lần nguyền rủa thế giới này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, khó hiểu và bí ẩn làm y tức điên cả người. Còn chưa biết nhiệm vụ cần thực hiện sẽ ra sao, mỗi lần nghĩ đến là y muốn phun trào rồi! Thầm chửi rủa hệ thống chết tiệt kia nhanh nhanh đưa nhiệm vụ để bản thân còn quay về, thời gian đâu mà lo chuyện bao đồng chứ?
Nếu mà nó có tâm và có tầm thì có thể chuyển vào tập tin qua cho y xử lí để đỡ chán có phải tốt hơn không? Hệ thống gì đâu còn vô dụng hơn tên nguyên chủ chẳng biết biểu đạt bằng lời nói. Ít ra không làm y tốn oxygen hay nước bọt để chửi nói mỗi ngày, hàng giờ. Còn không thì trả về thế giới cũ đi có phải hơn không? Lại càng tốt.
Vietnam ngán ngẩm thở dài, gọi gia nô mang đồ ăn lên phòng cùng một ly trà nhài ấm. Hôm nay sẽ không uống cà phê, nên thay đổi một chút cho mới mẻ. Ngồi vào bàn học bài như bao những cô cậu học sinh ngoài kia dù đã trải 80 nồi bánh chưng xanh, mà cứ coi đây là trải nghiệm thực tế khi làm học sinh để hiểu dân của mình. Học, học nữa học mãi mà?
Có phải y vừa làm một va tự vả không nhỉ?
Thôi khó quá bỏ qua, y chẳng bận tâm đâu.
___

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play