Chap 3: Gia đình là gì vậy?

[Chuyển cảnh]
Trong bóng tối âm u của căn lều rách nát, một mùi khét nhẹ thoảng qua như thể thứ gì đó vừa bén lửa, nhưng không ai trong căn phòng ấy tỏ ra hoảng loạn.
Ông lão tỉnh lại sau một cơn đau như có lưỡi dao cắt dọc khắp thân thể.
Đầu ông nặng trịch, mắt mờ như phủ lớp sương mỏng.
Phải mất một lúc, ông mới nhận ra mình không nằm trong vũng máu bên đường nữa.
Vết thương được băng bó tạm, không chuyên nghiệp nhưng sạch sẽ—ít nhất là đủ để giữ mạng.
Ông lặng lẽ đảo mắt, bắt gặp trần lều chắp vá bằng bao tải mục và vải vụn.
Một góc có vết thấm nước đọng thành vệt loang.
Rồi ông nghe thấy tiếng gì đó… tạch… tạch… — là tiếng đá đập vào nhau.
Tiếng lửa yếu ớt cháy lên trong lon thiếc cũ.
Ở đó, một bé gái gầy gò, tóc tai rối bù, lưng quay về phía ông.
Nó đang nấu gì đó trong cái nồi móp méo, thứ nước bên trong có màu xám đục, nổi lềnh bềnh những mẩu rau héo, rễ cỏ, vỏ chuối, và một thứ gì đó giống như túi nilon.
Tay nó cầm khúc gậy, khuấy đều một cách chăm chú như thể đang đứng trong căn bếp của nhà hàng năm sao.
Ông lão không lên tiếng.
Chỉ nhìn.
Một đứa trẻ?
Một đứa trẻ đã kéo ông về, băng bó cho ông, và giờ đang… nấu ăn?
Không phải ai cũng có thể làm điều đó.
Đặc biệt là ở nơi này—khu ổ chuột nơi người ta còn vứt bỏ cả lương tâm để đổi lấy miếng ăn.
Gió rít qua khe lều, lạnh lẽo. Nhưng ánh lửa nhỏ nơi nồi canh quái đản kia lại mang theo chút hơi ấm lạ kỳ.
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
“Cô bé này… cứu ta à?”
Lúc này ông thật sự không nói thành lời, chỉ lẩm bẩm trong tâm trí.
Cô bé vẫn không quay đầu.
Cứ như chẳng hề biết rằng người mình cứu đã tỉnh lại.
Hoặc… có thể là biết, nhưng không quan tâm.
Giống như mọi thứ khác trong đời cô — cô không chờ lời cảm ơn.
Chỉ cần sống, là đủ.
Một lúc lâu sau.
Mùi canh cỏ vừa chín dậy lên thơm… không nổi, nhưng có hơi ấm.
Cô bé nhỏ nhắn xoay người lại, tay cầm nhánh gậy đang khuấy nồi, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt ông lão đang mở ra — ông đã tỉnh.
Hai ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc dài.
Cô không nói gì, chỉ đứng im nhìn ông, còn ông thì chớp mắt vài cái, dường như vẫn chưa rõ mình đang ở đâu.
Cuối cùng, ông là người cất lời trước:
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Tại sao con lại cứu ta?
Cô bé ngơ ngác chớp mắt.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Không biết.
Giọng nói nhẹ như gió, thật thà như chưa từng học cách nói dối.
Ông hơi sững sờ.
Ông nhìn căn lều rách nát, chiếc nồi méo mó đặt trên đống đá đang lách tách lửa, rồi nhìn lại cô bé với thân hình gầy gò, áo quần vá víu.
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Con tên là gì?
Lần này, cô nhìn ông như đang nghe một từ ngữ kỳ lạ nào đó.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
''Tên'' là cái gì vậy ạ?
Ông hơi khựng lại.
Gương mặt đã trải qua bao phong ba của ông thoáng hiện vẻ đau lòng.
Chưa ai từng hỏi ông câu đó.
Cũng chưa ai từng ngây ngô hỏi một điều tưởng chừng như hiển nhiên đến vậy.
Ông cười nhạt, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp:
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Vậy… con sống ở đâu?
Cô chỉ tay vào lều rách sau lưng.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Ở đây.
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Thế còn cha mẹ con đâu?
Lần này thì cô bé hoàn toàn đơ ra....
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Cha mẹ… là gì vậy?
Ông lặng đi như có ai bóp nghẹt ngực.
Ông nhìn cô — một đứa trẻ không hề biết “cha mẹ” là gì.
Không hiểu khái niệm về “gia đình”, không ai từng nói cho cô biết “tên” là gì.
Dường như… cô lớn lên giữa thế giới mà mọi giá trị cơ bản của con người đều bị rơi rớt đâu đó.
Cô bé vẫn nhìn ông, vẻ mặt hơi nghiêng nghiêng, không hiểu tại sao ông đột nhiên im lặng.
Rồi cô dường như nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm:
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Cháu nghe mấy từ này rồi…
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Hồi đó cháu lấy được túi đồ ăn nóng người ta vứt ra, đang vui thì va phải một người.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Bị mắng… nhiều lắm, còn nói ‘cha mẹ mày không dạy mày à’…
Cô ngẫm nghĩ thêm rồi nói tiếp:
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Lúc đó cháu cũng hỏi cha mẹ là gì vậy như vừa nãy nè....
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Người đó nhìn cháu mấy giây rồi bỏ đi.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
May thật, không bị đánh.
Cô cười ngây ngô.
Nhưng ông lão thì không cười nổi.
Ông thở dài rất nhẹ, giọng khản đặc:
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Cha mẹ… là những người sinh ra và nuôi nấng con.
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Gia đình là nơi có người yêu thương, chăm sóc, bảo vệ con.
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Là nơi con có thể… được gọi bằng tên, được ăn no, được ngủ một giấc bình yên…
Cô bé lặng người.
Nghe xong thì cúi đầu, ngón tay vân vê mép áo.
Hồi lâu sau, mới thì thào hỏi:
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Vậy… ở ‘gia đình’ đó có được ăn thoải mái không ạ?
Ông gật đầu.
Cô tiếp tục:
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Có phải ngủ ở chỗ đó cũng không bị lạnh không ạ?
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Mưa cũng không dột à?
Ông lại gật.
Tô Dao Dao
Tô Dao Dao
Có… có ai mắng vô lý rồi đập mình không?
Ông khựng một chút, rồi lắc đầu.
Cô nhìn ông, ánh mắt tròn xoe lấp lánh một thứ cảm xúc mà chính cô cũng không hiểu.
Nhưng ông hiểu — đó là lần đầu cô khao khát một thứ gì đó mà mình chưa từng biết, chưa từng có.
Ông cười buồn, nhẹ giọng:
Vương Đại Tiên
Vương Đại Tiên
Ừ, ở đó… là nơi con sẽ không phải sống như thế này nữa.
Cô bé gật đầu, ngây ngô mơ mộng.
Ông lặng lẽ quay mặt đi, lòng đau như cắt — Ông không trách cô, chỉ cái thế giới này quá tàn nhẫn với cô mà thôi.
Hot

Comments

Bạch Cửu

Bạch Cửu

một bông hoa ủng hộ ad

2025-08-07

2

Thẩm Tuệ An

Thẩm Tuệ An

đứa nào hỏi câu này xong chắc ban đêm đập đầu vô tự hối hận luôn chứ nói gì được nữa

2025-08-05

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play