Kiếm Tiên Vào Tổng Tài Đô Thị Văn
Chương 1: Vách Đá Gặp Duyên
Giữa vách đá dựng đứng, ẩn sau những tán lá dại là một hang động nhỏ, tối tăm và hẹp, chỉ đủ cho một người ngồi tĩnh tu.
Ở đó, một nữ nhân ngồi bất động, áo trắng phủ đầy tro bụi, tóc đen dài như thác đổ chạm đất. Sau lưng là một thanh kiếm cũ kỹ, lặng lẽ treo giữa không trung như thể cả trọng lực cũng kiêng dè nàng.
Một linh điểu bay ngang, dừng lại phía xa như muốn báo điềm…
Tiếng hét đột ngột vang lên, xé tan toàn bộ sự tĩnh lặng. Rồi là tiếng đá lăn, cành cây gãy, và một tiếng rầm nặng nề ,ai đó đã rơi xuống từ vách núi.
Một hơi thở… rồi đôi mắt nàng mở ra.
Bên ngoài, một thân thể đang nằm giữa bụi rậm, máu loang trên áo, tay chân trầy xước, hơi thở thoi thóp.
Nữ nhân bước ra khỏi hang, áo trắng phất nhẹ theo gió. Gương mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt vô cùng sâu , sâu như đã từng nhìn thấy hàng ngàn kiếp người đến rồi đi.
Nàng đứng yên, nhìn người phụ nữ đang hấp hối dưới chân núi.
Lăng Ca
“Nhân duyên... có thể chặt đứt, nhưng nghiệp quả thì không.”
Nàng lẩm bẩm, giọng nhỏ như gió rừng đêm.
Lăng Ca
“Ta cứu hay không cứu... cũng là một sự lựa chọn. Nhưng nếu không cứu, e rằng trời lại không yên.”
Một làn khí mỏng như sương vây quanh người phụ nữ. Máu ngừng chảy, hơi thở ổn định, mạch đập trở lại.
Nữ nhân nhẹ nhàng đỡ lấy cô ta, đặt vào bên trong hang động, trên tấm da thú đã sờn cũ. Lửa không có, nhưng ấm áp lan tỏa.
Trong mắt nàng, người phàm này chỉ là một sinh linh yếu đuối… nhưng có thứ gì đó rất lạ, như một mắt xích chưa rõ hình.
Ánh trăng rọi qua kẽ đá. Không gian yên tĩnh.
Người phụ nữ kia tỉnh lại, ánh mắt còn mơ hồ.
Nữ nhân đang ngồi bên vách đá, yên lặng châm thuốc vào nồi đất.
– nàng đáp, giọng trầm như nước suối .
Lăng Ca
“Ngươi rơi xuống vách…Thấy ngươi chưa tuyệt mệnh, nên ta ra tay cứu.”
Người phụ nữ nhíu mày, ngồi dậy chậm rãi.
Mộc Đan
“Cô… cô cứu tôi à? Trời đất ơi! Tôi còn sống thật hả?”
Cô nhìn quanh khung cảnh, mọi thứ chỉ toàn là đá, khói mờ như cảnh trong phim cổ trang.
Mộc Đan
“Ủa… chị cosplay tu sĩ hả? Hay là tu tiên thiệt vậy…?”
Lăng ca nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt như không vướng bụi trần.
Lăng Ca
“Bần đạo sống nơi này đã bốn mươi năm. Ông ngoại đã khuất, trên núi chỉ còn mình ta.
Lăng Ca
Tên gì, từ đâu đến… cũng đã quên từ lâu.” [nói dối mắt không thấy tim không đau]
Cô gái tròn mắt, rồi bật cười nhỏ:
Mộc Đan
“Cái cách nói chuyện này… ngầu dữ ta. Cổ trang 100% thật luôn rồi này haha”
Lăng Ca
“Ngươi thấy kỳ lạ?”
Mộc Đan
“Ờ thì… hơi. Nhưng mà chị cứu tôi, vậy là chị tốt. Chị tên gì?”
Gió lùa qua mái tóc dài của nàng, tung nhẹ như sương khói.
Lăng Ca
“Ta từng có tên. Nhưng cái tên đó đã bị bỏ lại trong bụi thời gian. Nếu cần một danh xưng, ngươi có thể gọi ta là... Lăng Ca.”
Cô gái lẩm nhẩm, ánh mắt sáng lên:
Mộc Đan
“Ừa, tên đẹp mà. Nghe giống... tên nữ chính trong mấy bộ manhua tu tiên.”
Lăng Ca im lặng, chỉ đưa cho cô một bát nước trong vắt.
Lăng Ca
“Uống đi. Nước suối núi này, sạch hơn cả lòng người.”
Mộc Đan
“Haha... câu này nghe như thơ ha. Cảm ơn chị nha, Lăng Ca.
Mộc Đan
Chị mà không cứu chắc tôi giờ... cắm đầu dưới vực luôn rồi.”
Lăng Ca không đáp. Chỉ nhìn ra màn đêm ngoài vách đá, nơi ánh trăng như vết mực loang giữa bầu trời.
…Một đoạn duyên mới... đã bắt đầu…..
Comments
Anonymous
TG tôi hỏi cái , lưng người đó gãy chưa
2025-08-26
1
Anonymous
40 năm mà nhìn chị trẻ quá
2025-08-26
1
Mami!!!I"m đóiii🥺🥣@ᴀʟʏʙ 💭
ai cạn phước lắm mới rơi xuống từ vách đá đó troi😭💔
2025-08-12
0