Chap 3

Trời ngoài kia vẫn âm u,mưa vẫn cứ rơi không ngớt.Hyoma cảm thấy lạnh quá.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Đến giờ uống thuốc rồi đấy.
Sae đưa cho em một cốc nước và vài viên thuốc đủ màu.Hyoma liếc mắt,đắng quá đi thôi.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Tôi thất nghiệp,ăn bám đại gia.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Sao không để tôi đi?
Em nhìn hắn,mặt lạnh tanh.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Đừng có hiểu lầm tôi.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Tôi là bác sĩ,và cậu là bệnh nhân.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Người nhà cậu trả tiền viện phí cho cậu rồi.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Nhưng tôi....mồ côi mà?
Itoshi Sae định nói tiếp nhưng lại khựng người trước lời em nói.Trông em,như một chiếc vỏ rỗng tuếch.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Là một tên yêu thầm cậu.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Nhưng tôi không được ai yêu cả.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Sao cậu trả treo lắm vậy?
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Mau uống thuốc đi,cậu vẫn còn sốt nặng đó!
Sae gắt lên,em lại bị mắng rồi.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Vâng...
Thuốc trôi xuống rồi,mang theo vị đắng đọng mãi nơi thanh quản.Em nhăn mặt.Hyoma không chịu nổi đâu,vì em được nuông chiêu mà,vì em từng được cho phép nũng nịu,bướng bỉnh mà.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Kẹo.
Hắn đưa em một viên kẹo ngậm.Đây là ám chỉ em là trẻ con sao?Cũng được,em muốn là trẻ con.
『Chigiri Hyoma』
『Chigiri Hyoma』
Cảm ơn anh.
Vị ngọt tan ra trong miệng em,hòa trộn cũng dư vị đắng còn sót lại nơi cuối đường.Em dần thả lỏng cơ thể,cứ mặc vậy mà vào giấc ngủ mới.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Thật phiền phức.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Đáng lẽ mình không nên ở đây,cũng không nên nhận lời giúp đỡ từ nó.
Hắn bỏ đi,đóng cửa thật nhẹ cho em ngủ.Ở ngoài,có người đang ngồi đợi ở hàng ghê băng.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Người nhà bệnh nhân Chigiri Hyoma sao?
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
Tôi là bạn của em ấy.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Hừ,cậu ta ngủ rồi.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Vào thì nhẹ nhàng thôi.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Đừng tạo việc cho tôi nữa.
「Itoshi Sae」
「Itoshi Sae」
Quản người cho chặt.
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
Vâng...?
Cậu hoài nghi nhìn hắn rời đi,rồi mới lặng lẽ mở cửa bước vào phòng bệnh riêng.
Seishirou biết,Michael là người đã chu toàn hết mọi thứ cho em.
Không có mặt trời,trời vẫn cứ mưa làm khí lạnh tràn vào.Nhưng Sae thật sơ ý khi chưa khóa cửa sổ.Seishirou nhón nhén đi qua giường bệnh,lại thật khẽ đóng cánh cửa đang bị gió đập muốn vỡ kính.
Lòng cậu cũng buồn lắm,tuy nhiên lại không thể làm gì.
Hyoma đang ngủ,đôi mày em vẫn khẽ nhíu lại.Vẫn chưa vào giấc sâu.May là cậu không quá ồn ào,em chưa thức giấc.
Tay em run lên,chắc là lạnh rồi.Hyoma chưa từng chịu lạnh,càng chưa từng chịu khổ.Seishirou xót xa lại gần giường bệnh ngắm nghía bông hồng bị khốn khổ dập cho héo tàn.
Reo ơi,mau về âu yếm em đi.
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
Em lạnh rồi,tay tôi cũng không ấm bằng Reo...
Vậy nên Seishirou sẽ cố gắng làm bàn tay to lớn của mình ấm lên,rồi nắm chặt tay Hyoma để em không lạnh nữa.Và cũng để thay thế y chăm sóc cho em.
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
Bác sĩ nói Reo vẫn có khả năng tỉnh lại,Hyoma ạ,em mau khỏe đi nhé!
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
Khỏe rồi mới có sức nắm đầu gọi Reo dậy mà,phải không?
Cậu nắm tay em đưa lên áp mình.Như vậy em sẽ ấm áp hơn,vì Seishirou không có bàn tay ấm như y.
「Nagi Seishirou」
「Nagi Seishirou」
"Mau khỏe đi nhé,mọi thứ không thể cứ thế kết thúc vậy đâu.Hai người còn nợ anh một chuyến đi chơi đây.Anh còn chưa cười đã mà..."
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play