#2 : | Bức Tường Máu. |

.
.
Chuẩn bị trước, nhưng tớ lại giấu hết mấy chapter này trong nháp hết rồi :3
✿ ❀ ⋆。゚・・゚。⋆ ❀ ✿
.
.
NovelToon
#2 : | Bức Tường Máu. |
Cô đứng nơi đầu hành lang, làn tóc đen suôn dài đổ xuống vai như dòng mực chảy không dứt, da trắng như sứ nhưng ánh lên một sắc xám lạ kỳ, như được nặn ra từ tro tàn.
Chiếc váy lụa đen tuyền bám nhẹ lên dáng người mảnh khảnh, không có lấy một nếp gấp như thể chính bóng tối đã may nên nó. Đôi mắt cô sắc như mũi dao, bình thản như thể đã thấy trước mọi điều sắp xảy ra.
Bảy đóa hoa đứng yên, không ai thở mạnh.
Rồi, cô cất tiếng. Giọng cô không cao, không trầm, mà mượt như dòng suối đen chảy trong đêm không trăng...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Không phải ai cũng nghe được tiếng gọi đó đâu. Hoàn Mỹ.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nhưng cô ấy đã nghe, và đã đến.
Cô tiến thêm một bước, đôi giày nhẹ như không chạm sàn đá, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt con gái mình từng đóa hoa độc mà cô đã nuôi bằng máu, bí mật và thời gian bất động.
Rồi, cô khẽ nghiêng đầu, nói tiếp, thản nhiên như thể đang chào đón một người thừa kế.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Tối nay, chúng ta có thêm một người. Một thành viên mới của gia tộc.
Cô giơ tay, những ngón tay thon dài như được tạc từ gỗ mun bóng lạnh, chỉ về phía hành lang tối nhất trong nhà, nơi chưa từng có ai đặt chân từ sau cái chết của người hầu cuối cùng..
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Căn phòng thứ tám, ở cuối dãy. Dọn sạch gương...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Và che toàn bộ đồng hồ.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng để nhìn thấy mình... hay biết giờ.
Cô mỉm cười, nụ cười nghiêng nhẹ như lưỡi dao lướt qua cổ. Không ai hỏi gì thêm.
Vì tất cả đều biết, khi người mẹ trẻ ấy đã nói, thì số phận đã được viết lên tường bằng máu khô...
Cô bước chậm rãi về phía trung tâm sảnh, váy đen quét ngang nền đá lạnh như hơi thở đêm.
Mắt cô dừng lại trên từng khuôn mặt con gái mình, rồi khẽ nói bằng thứ giọng đều đều nhưng chảy ngầm một sức mạnh không thể cãi...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Theo như lời của vị tiên tri... nhà chúng ta phải có đủ tám đóa hoa.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nếu không vòng máu sẽ nứt. Vết thương xưa sẽ mở.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Và chính căn nhà này... sẽ nuốt lấy chúng ta từ bên trong.
Cô xoay người, đôi tay khẽ giơ ra, không phải để ôm, mà như đang vẽ ra định mệnh bằng không khí lạnh
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Đoá hoa thứ tám đã nghe thấy tiếng gọi.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy đang đến dù muốn hay không...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cánh cửa đã mở. Và một chỗ trong gia tộc... đã có chủ.
Cánh cửa cổ bật mở, không một ai chạm vào...
Và rồi, em đã bước vào...
Nhẹ như một làn gió đầu hạ. Trong trẻo như nắng sớm chưa kịp vướng bụi.
Váy trắng tinh khôi buông dài theo từng bước chân e dè, lay động như cánh hoa quỳnh vừa hé.
Mái tóc dài màu hổ phách đổ xuống vai, đuôi tóc óng ánh vàng lấp lánh dưới ánh đèn u tối của dinh thự. Và đôi mắt ấy lấp lánh, trong veo như thể vẫn còn tin rằng thế gian này vẫn có điều gì đó gọi là hiền lành.
Cô đứng nơi ngưỡng cửa, đôi tay nhỏ đan vào nhau trước ngực, ngẩng lên nhìn khung trần cao và những bức tường tróc sơn, như thể đang bước vào một giấc mơ cổ tích...
Chứ không phải một nhà mồ còn sống.
Nàng tựa như một đóa hướng dương lạc giữa rừng dương xỉ ăn thịt.
Vẻ đẹp ấy không thuộc về nơi này.
Không ai lên tiếng. Ngay cả bảy đóa hoa độc, những kẻ chưa từng run rẩy, cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt nửa giễu cợt, nửa hoang mang. Bởi ánh sáng của cô không chói, nhưng làm lộ ra tất cả những gì thối rữa xung quanh.
Nguyễn Diệu Huyền nheo mắt.
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
Mùi của cô ấy... Thơm như như nắng đầu mùa...
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
..Và thịt như chưa từng động đến móng vuốt.
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
| Khẽ bật cười |
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Vào đi ánh sáng nhỏ...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Từ nay, em là đoá hoa thứ tám.
Trần Thị Phương Thảo bước tới, đôi giày gót nhọn dội từng tiếng rắn rỏi lên sàn đá.
Ánh mắt cô lạnh, như thể muốn bóc trần lớp ánh sáng non nớt vừa bước vào.
Giọng cô vang lên, không hẳn là hét, mà là một nhát dao rạch ngang không khí...
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Trong gia đình này... Rõ là vẫn còn một người.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nhưng không ai trong chúng ta chọn cô ấy cả.
Cô dừng lại, liếc sang Phương Thảo, giọng chậm rãi hơn. Nghiến từng chữ như gãy răng...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Chúng ta là bảy. Là đủ. Là tròn.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy... là gì ?
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Một phần của ai ? Hay là cái kết của tất cả ?
Trần Thị Phương Thảo dứt câu, âm cuối sắc như kính vỡ, vang vọng khắp sảnh đá lạnh.
Mắt cô ánh lên một thứ gì đó không chỉ là giận mà là sợ, một nỗi sợ sâu kín...
Sợ bị thay thế.
Sợ vòng máu đảo chiều.
Sợ ánh sáng ấy là thứ mà bóng tối không nuốt nổi.
Không ai lên tiếng.
Nguyễn Diệu Huyền chỉ nhẹ nhàng nghiêng người như một con mèo, môi vẫn hé nụ cười ẩm mốc.
Mỹ Chi co rút tay lại, vì bầu không khí quanh cô đột nhiên lạnh hơn bình thường.
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢  | ౨ৎ
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
| Hơi lo sợ |
Cô gái mới đứng đó, chưa hiểu hết, nhưng linh hồn cô đã cảm nhận ra điều gì đó... sai.
Bích Phương lúc ấy bước xuống một bậc cầu thang.
Từng bước đi không phát ra tiếng động.
Tóc đen xõa nhẹ như màn đêm biết thở.
Đôi mắt không giận, không buồn chỉ có sự tuyệt đối của một kẻ nắm luật, và là người viết ra luật.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
| Nhìn Phương Thảo - mím nhẹ môi |
Rồi thốt ra một lời phán quyết cổ xưa...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Con không chọn cô ấy...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nhưng tổ tiên đã chọn. Máu đã gọi. Và ta chỉ mở cửa.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Thứ đến từ huyết mạch không cần lời chào.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nó chỉ cần chỗ đứng.
Im lặng và rất lâu...
Tiếng đập cánh của một con chim đêm bay ngang qua mái. Ngoài trời đổ mưa nhẹ.
Phương Thảo nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Rồi, cô thở hắt ra, cười nhạo.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy thì tốt.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Để xem... Chỗ đứng ấy giữ được bao lâu trước khi gãy.
Cô xoay người, váy lụa đen phất nhẹ qua người cô gái mới, khiến cô rùng mình vì hơi lạnh không thuộc về người sống.
❁ ⋆ 。゚・𝐄𝐧𝐝・゚。 ⋆ ❁
.
.
Không ai cả, tớ chính là người thức đến tận 1 giờ sáng để viết fic mới. :>
Hot

Comments

𝗗𝗼𝗹𝗶𝗮 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🦭

𝗗𝗼𝗹𝗶𝗮 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🦭

Thì ra cổ tinh tế đến mức chuẩn bị hết tất cả các chapter để cho các độc giả xem một cách trọn vẹn hơn. 😭

2025-07-28

1

ᴋɪᴍsᴜᴜ_ᴄʟᴛ🕊️

ᴋɪᴍsᴜᴜ_ᴄʟᴛ🕊️

Có em đây rồi ai bắt nạt chị em cắn người đó 💔

2025-07-31

3

𝐒𝐨𝐥 𝟗𝟕

𝐒𝐨𝐥 𝟗𝟕

Ngủ dùm con đi mẹ ơi, tính hiến tế quả thận hay gì

2025-08-08

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play