#AllChi ꪆৎ Roses And Wine
#4 : | Thứ Lễ Tình Lệch. |
.
Ngủ sớm đi nhé. Đừng thức khuya như tớ, có hại cho sức khỏe lắm.
#4 : | Thứ Lễ Tình Lệch. |
Ánh sáng buổi sớm lọc qua cửa kính mờ, nhưng không ấm, chỉ khiến bóng người đổ dài như vết chém.
Mỹ Chi ngồi ăn một mình ở đầu. Không ai ngồi gần.
Vũ Thị Ngân Mỹ lướt qua ghế cạnh cô.
Tay kéo mạnh ghế một cái, tạo tiếng “rít” ken két, rồi… ngồi chéo bên kia.
𝐕𝐮𝐓𝐡𝐢𝐍𝐠𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☢
Bàn nay tự dưng thừa ghế ha ?
Ngân Mỹ nói, mắt vẫn dán vào ly sữa. Nhưng ai cũng biết là nói cho Mỹ Chi nghe.
Hồ Võ Thanh Thảo thì đi ngang qua, cố tình hất nhẹ váy Mỹ Chi bằng đầu gối, rồi nhếch môi.
𝐇𝐨𝐕𝐨𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☢
Đêm qua ngủ ngon không...
𝐇𝐨𝐕𝐨𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☢
Hay nghe được cái gì từ bức tường sống vậy ?
Tay cô siết thìa, lòng run. Căn bếp yên ắng, chỉ còn tiếng gõ chén và tiếng cười nhỏ như dao rạch vải.
Ở cuối bàn, ánh mắt của Trần Thảo Linh...
Thảo Linh ngồi xa, nhưng không rời mắt khỏi Mỹ Chi.
Cô thấy ánh mắt những người còn lại, ánh mắt săn mồi.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Đêm nay có chuyện rồi.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Đó là bữa sáng cuối cùng em được ngồi yên đấy, Mỹ Chi…
Linh đưa tay chạm vào viền tách trà, lòng rối bời.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Tại sao lại thấy khó chịu… khi người khác nhìn con bé ấy như vậy ?
Khương Hoàn Mỹ, đứng dậy đầu tiên.
Cô liếc nhìn mẹ đang bình thản uống trà ở xa.
Rồi quay sang nói nhẹ như chơi
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Chị làm rơi đồ trong phòng.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Lát ghé lấy giúp được không ?
Giọng nhẹ. Mềm. Như mời trà.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
| Gõ cửa |
Chỉ là Mỹ Chi nghe tiếng gõ ba nhịp vào cửa phòng số 8 không lớn, không nhỏ, vừa đủ để không thể giả vờ không nghe.
Mở cửa ra là Khương Hoàn Mỹ, tay khoanh trước ngực, ánh mắt không cười.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Chị bảo rồi, đồ chị rơi. Qua giúp chị nhặt.
Căn phòng số 4 nơi Hoàn Mỹ ở cửa đóng lại rất nhẹ.
Nhưng khóa từ bên trong cạch một tiếng, như tiếng lưỡi liếm dao.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Cúi xuống.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
| Ra lệnh. |
Mỹ Chi vừa nghiêng người, thì một cú đẩy mạnh vào lưng khiến cô ngã sấp.
Đầu gối va xuống sàn, cằm sượt qua cạnh ghế.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Vụng về ghê. Chị nói nhặt đồ chứ ai kêu mày đập mặt xuống đất ?
Rồi cô ta kéo cổ áo Mỹ Chi, để lộ vết bầm mờ trên vai nơi lúc trước cửa phòng số 8 sập trúng.
Hoàn Mỹ cười. Nhẹ. Nhưng mắt không ấm.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Ôi, vết này… chắc không ai để ý đâu ha ?
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
| Mỉa mai |
Tay cô ấn mạnh vào vết cũ.
Không la. Không khóc. Chỉ nuốt xuống.
Không chỉ vậy, trong dinh thự ai cũng nhờ em hết việc này đến việc khác
𝐕𝐮𝐓𝐡𝐢𝐍𝐠𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☢
| Đứng đợi trước cửa |
Không hỏi gì, chỉ cầm cổ tay Mỹ Chi kéo về phòng số 2.
𝐕𝐮𝐓𝐡𝐢𝐍𝐠𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☢
Thay chị gấp ga giùm.
𝐕𝐮𝐓𝐡𝐢𝐍𝐠𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☢
Nó... bị dính thứ gì đó.
“ Thứ gì đó ” là một vệt đỏ được vẽ lên ga trắng, hình bông hoa sáu cánh, với một nụ chưa nở ở giữa bị cắt lìa.
Và rồi… từng người một. Hồ Võ Thanh Thảo. Trần Nguyễn Thanh Nhi. Tất cả đều có thứ “nhờ vả”. Tất cả đều là cái cớ.
Mỗi căn phòng là một nghi thức. Không đánh mạnh, nhưng đủ để đau.
Không lôi ra giữa nhà, nhưng đủ để Mỹ Chi biết mình không thuộc về đây.
Chiều đang dần đến, Trần Thảo Linh đang đứng nhìn từ xa
Linh đứng ở ban công tầng hai, nhìn thấy Mỹ Chi bước loạng choạng ra khỏi phòng của Ngân Mỹ.
Ánh nắng rọi lên sợi tóc rối, và chiếc áo bị kéo lệch.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Họ làm thật...
Cô cầm ly nước, định quay đi.
Nhưng không hiểu sao, bước chân dừng lại ở hành lang.
Tay đặt lên thành lan can thật chặt.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Mày giỏi thì đừng ngã.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Còn nếu ngã…
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Chỉ được ngã ở nơi tao thấy được.
Linh không gọi. Không bước xuống. Chỉ lặng lẽ lùi về phòng, mở tủ.
Lấy một lọ thuốc đỏ. Khăn mềm. Hai cuộn băng vải nhỏ.
Và một viên đá lạnh từ bình trà chưa dùng.
Cô đi về phía cầu thang. Mắt không chớp. Tay giữ chặt. Bước chân không ồn, nhưng gấp.
.
Đau lưng, mắt thâm bây giờ nó đã hòa quyện vào tớ hết rồi, các cậu ơi. 🥹
Comments
𝗥𝗮𝘆 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🍊
T đến đây để đột phá, truyện gì mà chưa tới 10 cái bình luận
2025-08-05
1
Vợ=))
Tác giả mau khỏe, còn viết truyện của iem nhaa.
2025-07-29
1
𝗗𝗼𝗹𝗶𝗮 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🦭
Cô nhắc chúng tôi ngủ sớm mà cô lái thức khuya ???
2025-07-29
1