#AllChi ꪆৎ Roses And Wine
#3 : | Vết Ngứa Trong Máu. |
.
Có một sự thật là tớ rất là sợ tâm linh, hay là kinh dị.
.
Nhưng mà viết truyện kinh dị thì tớ viết được. 🥹
#3 : | Vết Ngứa Trong Máu |
Trần Thị Phương Thảo không nói gì từ đầu buổi tối.
Khi cả nhà đang dùng bữa mỗi người đều gác ánh mắt lên Mỹ Chi như thú hoang nhìn con mồi non thì chỉ riêng Phương Thảo… không nhìn.
Không phải tiếng muỗng va vào sứ, cũng không phải giọng nói ngọt như rượu pha thuốc của mẹ.
Mà là tiếng gợn trong máu cô. Một thứ mà từ nhỏ, cô luôn cảm nhận được như giác quan thứ bảy của dòng họ.
Và tối nay… bên trong cơ thể của cô lại ngứa bất thường.
Không phải vì khó chịu. Mà là vì nó đang không chảy theo cách nó vẫn từng chảy.
Phương Thảo ngồi trong thư phòng riêng, ánh nến lung lay.
Cuốn "Thư huyết mạch" trải trước mặt cô, một cuốn sách cấm mà chỉ người thừa kế được chạm vào.
Mở ra, trang thứ 13… chữ máu đã khô, nhưng lời nguyền vẫn chưa chết.
Cô đọc lại một đoạn lệnh cũ, từng bị đánh dấu “không áp dụng nữa”
“ Nếu một đóa hoa mọc không từ rễ, thì mạch của những hoa còn lại sẽ rối. Phải cắt nhánh ấy trước khi nó thành dây leo siết cổ vườn. ”
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Dòng họ mình không dung thứ cho sự lạ.
Mỗi nhánh mọc lệch đều phải bị cắt – trước khi nó trổ quả.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Thứ máu trong người cô ta... không cùng mạch.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nó khiến huyết của ta nghẹn lại ở cổ tay.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Một đóa hoa mới... nhưng không mọc từ đất nhà.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy rễ của nó đâm xuống từ đâu ?
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Mạch máu của tổ tiên đang sưng tấy. Và ta là người duy nhất nghe được tiếng mạch thét lên.
Tay của Phương Thảo siết lại đoạn ghi chú bằng móng tay đỏ sẫm...
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nếu cô ta thật sự được chọn bởi lời tiên tri…
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy ta phải là người kiểm chứng điều đó… bằng dao.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Đừng có để ta đúng.Vì nếu đúng… cô ta sẽ phải chết trước khi căn nhà này thức dậy.
Cô gập sách lại. Một giọt máu rơi xuống dòng chữ cuối cùng. Trang giấy hút lấy, như một cái lưỡi liếm lời nguyền vừa tỉnh dậy.
ĐÊM THỨ HAI: CÁNH CỬA THỞ & TIẾNG GỌI KHÔNG MANG TÊN
Hành lang phía Tây của Lầu Ngọc Máu dài và lạnh như ruột rắn.
Mỹ Chi bước qua đó một mình, trong khi các phòng khác đều khóa kín như mắt kẻ đang giả vờ ngủ.
Cô không hiểu vì sao mình lại đi.
Chỉ là... tiếng gọi đó… “ 𝗻𝗼́ 𝗺𝗼̛̀𝗶, 𝗻𝗼́ 𝘃𝗮𝗻, 𝗻𝗼́ 𝗱𝘂̣. ”
Cửa phòng số 8 mở ra không cần chạm tay.
Chỉ nghe một tiếng “lách tách” rất nhỏ – như âm thanh của một trái tim vừa bắt đầu rã đông.
Bên trong, không phải là một căn phòng.
Chỉ có đá. Đá lạnh. Đá thở. Đá rịn ẩm như mô thịt.
Trên vách tường đối diện, có một khe nứt mảnh – mảnh đến mức chỉ một tia thở nhẹ cũng khiến không khí rít lên như kim loại cào sắt.
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
| Tò mò - lại gần |
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
Ai... đang ở trong đó ?
Chỉ có một tiếng thở khô, như thể ai đó không có phổi nhưng vẫn cố hít lấy mùi da thịt của cô.
Và giây phút ấy… cô thấy một hình ảnh vụt lên trong đầu – nhanh, mờ, như một giấc mơ bị cắt nửa chừng...
• 𝙈𝙤̣̂𝙩 𝙘𝙤̂ 𝙜𝙖́𝙞 𝙜𝙞𝙤̂́𝙣𝙜 𝙝𝙚̣̂𝙩 𝙘𝙤̂,
• 𝙉𝙖̆̀𝙢 𝙩𝙧𝙚̂𝙣 𝙣𝙚̂̀𝙣 𝙙𝙖́ 𝙡𝙖̣𝙣𝙝,
• 𝙈𝙞𝙚̣̂𝙣𝙜 𝙗𝙞̣ 𝙠𝙝𝙖̂𝙪 𝙗𝙖̆̀𝙣𝙜 𝙘𝙝𝙞̉ 𝙢𝙖́𝙪,
• 𝙑𝙖̀ 𝙙𝙤̂𝙞 𝙢𝙖̆́𝙩... 𝙫𝙖̂̃𝙣 𝙢𝙤̛̉.
Nhưng không phải để nhìn,
mà để chờ cô đến gần hơn một chút nữa...
Từ phía sau khe nứt, vang lên tiếng nói – không mang giọng người.
Không cao. Không thấp.
Chỉ là giọng của chính cô... nhưng ngược.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Chi...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Mày nhớ không ?
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Chúng ta đã từng... bị gỡ bỏ khỏi gia đình này.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Lần trước mày mở... tao chết.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Lần này mày mở thì... tao sẽ sống !
Mỹ Chi lùi lại. Tay cô đầy nước, nước từ bức tường ? Hay từ lòng bàn tay đang chảy máu?
Cuối cùng, trước khi cánh cửa đóng lại...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Căn phòng này không thuộc về em...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Nhưng em là mảnh còn lại của nó.
Cánh cửa đóng mạnh lại sau lưng
ĐÊM THỨ HAI – ÁNH NHÌN ĐẦU TIÊN
Hành lang phía Tây của Lầu Ngọc Máu vắng như cổ họng người đã chết lâu năm.
Trần Thảo Linh ôm một tập sách cũ, bước ngang qua dãy phòng cuối cùng để về phòng số 6.
Gió hắt ra từ đầu hành lang, đèn mờ chớp tắt ba nhịp.
Mỹ Chi đứng trước căn phòng số 8, cửa vừa bật mở một cách lặng lẽ như có ai từ bên trong kéo.
Mái tóc dài, váy trắng đơn giản, ánh mắt mơ hồ như đang nghe tiếng gọi không thuộc về cõi này.
Linh dừng lại, nép sau cây cột đá. Cô không định rình, nhưng đôi mắt tự khép nửa mí, tim tự đánh rơi một nhịp.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Cô ta... đúng là khác.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Không ai dám bước tới căn phòng đó.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Vậy mà cô ta lại đi như thể nó đã chờ cô ta từ rất lâu.
Mỹ Chi quay đầu thoáng chốc, không nhìn thấy ai rồi bước vào. Lặp lại tình huống.
Cửa đóng lại như được hít kín. Gió lặng thinh.
Thảo Linh vẫn đứng im một lúc.
Không hiểu vì sao mình không rời đi.
Cô ghét sự bất thường. Ghét những thứ mềm yếu.
Nhưng lúc ấy… trong ánh nến tàn, cô thấy Mỹ Chi như một vệt sáng lạc trong mê cung xám xịt.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Cô ta … như không thuộc về nơi này. Mà cũng có thể… chính vì thế nên mình mới thấy được cô ta.
Tối đó, Thảo Linh không ngủ được.
Tập sách để trên ngực, ánh mắt nhìn trần, và… cái hình ảnh cánh cửa số 8 tự mở cứ lặp lại mãi.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên.
Nhưng là ấn tượng khắc âm, khó xóa.
.
Truyện của tớ viết mà tớ sợ đó các cậu...
.
Nhất là mấy đoạn chọn ảnh kinh dị nó ra ảnh m.a không à. 😭
Comments
𝗠𝗼𝗼𝗻 🌜
Thế mày sợ chị luôn à em 🤣
2025-07-31
1
𝗖𝗮𝗺 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🪼
Ông cố ơi cái hình kìa 😭
2025-07-28
1
𝗖𝗿𝗶𝗻𝗴𝗲 𝗣𝗮𝗻𝗮𝗱𝗼𝗹 🔔
Sao nhiều cách kêu thế. 🥹
2025-07-29
1