1 | rượu đổ lên áo

Hộp đêm “Venom” đêm nay đông nghịt người, tiếng nhạc bass dội vào lồng ngực hòa cùng tiếng người cười nói, tiếng ly va nhau chan chát.
Trong khu vực phòng VIP tầng hai, Haitani Ran ngả lưng trên sofa, chân dài bắt chéo, ly rượu lắc nhẹ trong tay, đôi mắt tím lười biếng liếc nhìn đám người đang nịnh bợ quanh mình.
Hôm nay hắn không thấy hứng thú, dù bên cạnh hắn có đủ loại mỹ nhân đang tranh nhau từng ánh mắt.
Đàn bà hay đàn ông, với Ran, đều chỉ là trò tiêu khiển giết thời gian.
Cho đến khi cửa phòng VIP bị đẩy ra, một cậu trai bước vào, tay cầm khay rượu, mái tóc đen mềm rủ xuống che đi một phần gương mặt, da trắng đến mức phản chiếu ánh đèn mờ ảo của bar thành sắc xanh nhàn nhạt.
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Xin lỗi đã làm phiền, tôi mang rượu đến.
Cậu ta cúi người, giọng nói mềm đến mức khó nghe giữa ồn ào, cẩn thận đặt khay rượu xuống bàn.
Ran chẳng thèm để mắt, cho đến khi cậu ta rót rượu, tay khẽ run, soạt — chất lỏng sóng sánh đỏ rực như máu tràn ra, rơi thẳng xuống áo sơ mi đắt tiền của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, không gian như ngưng lại.
Tiếng nhạc, tiếng người cười nói, tất cả đều biến mất trong đầu Ran, chỉ còn lại cảm giác lạnh ngắt khi chất rượu ướt đẫm ngực áo hắn.
Haitani Ran
Haitani Ran
Đám người xung quanh nín thở, một vài kẻ đã lùi lại, không khí trong phòng đột nhiên đông cứng.
Họ biết Ran ghét nhất ai làm bẩn quần áo hắn, càng ghét người phục vụ không biết nhìn sắc mặt.
Keiji vẫn cúi đầu, vai khẽ run, giọng cậu nhỏ đến mức gần như bị tiếng bass của hộp đêm nuốt trọn.
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Xin… xin lỗi, tôi… tôi không cố ý…
Ran híp mắt, ngón tay dài vuốt ve vệt rượu thấm ướt áo, nhìn vệt đỏ sậm lem nhem như máu, ánh mắt hắn chậm rãi dời lên người cậu trai vừa gây họa.
Lúc đó, Keiji ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy ươn ướt ánh nước, lộ rõ hoảng sợ nhưng lại như có một thứ gì đó giấu kín phía sau.
Một khoảnh khắc, Ran thấy tim mình lỡ một nhịp.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì ánh mắt ấy—đôi mắt đen trong veo, phản chiếu ánh đèn vàng của quầy rượu, lại mang theo sự bất lực, yếu ớt, nhưng trong khoảnh khắc giao nhau ấy, hắn có cảm giác như người này không hề sợ mình.
Ran ghét bị nhìn như thế.
Hắn nở nụ cười lạnh, đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, từng bước tiến lại gần Keiji.
Tiếng giày da gõ trên sàn đá hoa cương vang lên nặng nề, từng bước như dẫm vào tim cậu trai đang cúi đầu.
Haitani Ran
Haitani Ran
Cậu tên gì?
Ran hỏi, giọng hắn lười biếng nhưng lại khiến sống lưng người nghe lạnh buốt.
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Em… em là Takashi Keiji, phục vụ tạm thời của bar đêm nay.
Keiji nói, giọng run run, tay nắm chặt khay đến trắng bệch.
Ran cúi người, kéo nhẹ cổ áo sơ mi đang ướt rượu, mùi rượu hòa với mùi thuốc lá phả ra, nhưng hắn lại không quan tâm, chỉ nhìn Keiji chăm chú.
Ran khẽ nhếch môi.
Haitani Ran
Haitani Ran
Cậu biết cái áo này giá bao nhiêu không?
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Em… em xin lỗi, em sẽ làm việc để đền—
Chưa để Keiji nói hết, Ran đưa tay bóp cằm cậu, ép Keiji phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong ánh đèn vàng, gương mặt Keiji trắng đến mức gần như phát sáng, đôi môi mím lại khẽ run, còn đôi mắt đen ánh nước lại lấp lánh như sắp khóc.
Haitani Ran
Haitani Ran
Đừng khóc ở đây, cút đi.
Ran khẽ nói, không biết đang cảnh cáo hay ra lệnh.
Đôi mắt Keiji mở to, và quả nhiên một giọt nước mắt lăn xuống má, chạm vào ngón tay Ran, nóng ấm.
Giọt nước mắt ấy nhỏ, nhưng lại khiến Ran giật mình, thu tay lại, nhìn vệt nước lóng lánh trên ngón tay mình như thể không tin được bản thân vừa làm gì.
Không gian lại im lặng, chỉ còn tiếng tim Ran đập mạnh một cách kỳ lạ trong lồng ngực.
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Takashi Keiji
Xin lỗi.
Keiji cúi đầu sâu hơn, giọng nghẹn lại, tay siết chặt khay rượu, lùi một bước, muốn rời khỏi.
Ran không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vệt rượu đỏ thẫm trên áo mình, rồi lại nhìn bóng lưng gầy yếu kia rời đi.
Đôi vai cậu run lên từng nhịp, như đang cố gắng không bật khóc trước mặt hắn.
Ánh đèn nhấp nháy phản chiếu bóng Keiji hòa vào biển người, biến mất giữa tiếng nhạc, nhưng Ran vẫn không thể rời mắt khỏi vệt đỏ trên áo, và ánh mắt đen nhòe nước ấy cứ ám ảnh hắn suốt đêm.
Lúc Keiji khuất hẳn, Ran thở ra một hơi, nhấc ly rượu khác lên, đưa lên môi, nhưng rượu đã mất vị.
Nvp
Nvp
Ngài Haitani, để tôi gọi người bắt thằng nhóc đó lại dạy cho một bài học?
Một kẻ bên cạnh lên tiếng, giọng nịnh bợ.
Ran liếc mắt, nở nụ cười nhạt, ánh mắt tím ánh lên tia hứng thú mà chính hắn cũng không hiểu.
Haitani Ran
Haitani Ran
Không cần.
Hắn nói, liếc nhìn vệt rượu trên áo lần nữa, rồi nhếch môi.
Và đêm đó, lần đầu tiên sau rất lâu, Ran không đụng vào bất kỳ ai dù đã có sẵn người trong phòng.
Hắn dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, hình ảnh giọt nước mắt nóng ấm lăn xuống má Keiji, đôi mắt đen ánh nước, gương mặt trắng mịn đến đáng ghét—tất cả lởn vởn trong đầu hắn, không cách nào xóa đi.
Ran ghét cảm giác này.
Nhưng chính sự ghét bỏ đó, lại làm hắn muốn kéo kẻ đó vào lòng mình để bóp nát, hoặc giữ lại bên cạnh, mãi mãi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play