...Vài Ngày Sau...
Khi cậu đang mở cửa nhà thì chợt nghe thấy có người gọi tên cậu, cậu quay người lại nhìn người đang đứng đối diện thì lễ phép gật đầu chào.
"Tiểu Đình đấy à, dạo gần đây sao không thấy cháu" mẹ hắn vừa mở cửa nhà vừa hỏi.
"Vâng ạ, dạo này ở bệnh viện hơi bận nên cháu không về nhà thường xuyên được, mà nghe nói dì đi du lịch mới về ạ? có vẻ chuyến đi đã giúp dì rất thoải mái, nên trông dì Chu như trẻ ra vài tuổi đó ạ" dáng vẻ lễ phép lịch sự còn pha vài phần hài hước này thật sự khiến người khác thêm yêu quý, và cũng thật sự khác nhau một trời một vực với dáng vẻ đối đầu nhau khi ở trước mặt hắn.
"Ôi đứa nhỏ này miệng cũng thật ngọt, dì có mang về chút quà nhỏ, để dì gọi con trai dì mang đến cho cháu". Những lời nói của cậu khiến mẹ hắn cười không khép được mồm, nhưng khi lời vừa dứt, còn chưa đợi cậu trả lời thì mẹ hắn đã nhanh chóng mở cửa bước vào trong nhà.
"Đừng mà dì, cháu không...." cậu đứng đó chưa kịp đưa tay ra níu bà ấy lại để từ chối, đã bị cánh cửa dứt khoát đóng sầm lại.
Một lúc sau hắn đứng ở trước cửa nhà cậu, tay cầm bánh kẹo mà mẹ hắn bảo mang đến đây cho cậu, hắn vẻ mặt cau có khó chịu nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
Hay để đại xuống trước cửa rồi quay về? nhưng làm vậy nhỡ đâu anh ta lại cười nhạo nghĩ mình vì chuyện kia mà xấu hổ không dám gặp anh ta thì sao? Cuối cùng sau một lúc đắn đo suy nghĩ, hắn liền đưa tay lên ấn vào chuông cửa trước mặt.
Tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức cánh cửa được mở ra, hắn hơi bất ngờ không nghĩ rằng cậu lại mở cửa nhanh như vậy, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt không phải là cậu thì hơi kinh ngạc.
"Cậu là...?" người đàn ông trước mặt nhìn hắn hỏi.
"Tôi là hàng xóm nhà bên cạnh, mẹ bảo tôi mang bánh kẹo sang đây biếu" hắn nhìn người trước mặt nhàn nhạt trả lời.
"Ra là vậy, mời cậu vào nhà". Người đang ông vừa nói vừa đứng sang một bên mời hắn vào nhà.
Hắn đi theo sau người đàn ông đến phòng tiếp khách, hắn vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn mọi thứ được trang trí xung quanh căn nhà, màu sắc và thiết kế căn nhà rất hài hòa tạo lên cảm giác thoải mái và ấm áp, những đồ vật được bày trí rất đơn giản, nhưng không kém phần thanh lịch tao nhã.
"Tôi là Cố Lâm, còn cậu tôi nên gọi cậu như thế nào?" Cố Lâm vừa rót trà vừa nhìn hắn lịch sự hỏi.
"Tôi tên Chu Khinh Vũ" hắn cũng lịch sự mà đáp lại.
"Tên cậu nghe rất hay, nhìn cậu thì chắc vẫn còn là sinh viên nhỉ? tôi hiện tại hai mươi bảy tuổi và đang làm việc cho một công ty rất lớn, mỗi năm cũng kiếm được không ít tiền, sau này cậu tốt nghiệp mà không có việc làm cứ đến tìm tôi, tôi sẽ đề bạt cậu". Gã ta không ngừng luyên thuyên, tự tâng bốc bản thân muốn lên tận mây xanh.
Hắn ngồi nghe gã ta khoác lác không ngừng nghỉ, và thổi phồng mọi thứ của bản thân lên quá mức, tự hỏi tên Cố Lâm này là ai? và tại sao gã có thể nói nhiều mà không ngừng nghĩ như vậy, lúc này hắn mới nhận ra gã này mời hắn vào đây là để khoe khoang: "tôi hiện tại đã hai mươi mốt tuổi, đang là vận động viên võ thuật quốc gia, có lẽ cả đời này cũng sẽ không cần anh đề bạt đâu, nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn ý tốt của anh".
"Haha vận động viên sao? bởi sao nhìn cậu to con như vậy" Cố Lâm bị sự từ chối dứt khoát của hắn làm cho có chút lúng túng, nên chỉ có thể cười trừ cho đỡ ngượng ngùng.
Cậu từ trong phòng bước ra, vừa nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế uống trà, sắc mặt dần trở nên cau có, khẽ chậc lưỡi một cái: "chậc".
Hắn nhìn thái độ của cậu thì trở nên khó chịu, cố rặng ra một nụ cười nói: "tôi tới đưa quà theo lời mẹ tôi căn dặn".
"Thế thì cảm ơn lòng tốt và nụ cười giả trân đó của cậu nhé". Cậu sắc mặt âm u vừa nói cố tỏ ra thân thiện hết mức có thể.
"Không cần lời cảm ơn của kẻ giả tạo đâu" hắn cũng không kiên dè mà thẳng thắn đáp lại lời cậu nói.
"Nhìn cậu đi đứng thoải mái thế này, chắc cúc hoa đã khỏi hẳn rồi nhở?" cậu vừa nói vừa vô thức nhìn xuống phía dưới của hắn.
"Nhờ ơn anh mà tôi đã khỏe hơn bình thường" hắn vô thức mà lấy tay che phần bên dưới lại, cố gắng giữ bình tĩnh đáp sau những lời nói khiêu khích từ cậu.
Cố Lâm nhìn hai người đang trừng mắt nhìn nhau, cảm giác như có tia sét giữa hay người đang bắn vào đối phương.
Bầu không khí lúc này vô cùng kỳ lạ, cứ như đang đứng giữa trận mưa đạn, nơi chiến trường thảm khốc, còn hai người họ, Cố Lâm tựa như đang nhìn thấy họ đang mặc trên người quần áo quân sự đang gầm gừ chuẩn bị đánh nhau.
"Tiểu Đình, anh có hẹn với bạn nên anh đi trước đây" Cố Lâm vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
"Anh đi rồi nhớ về sớm" cậu quay đầu sang nói với Cố Lâm đang quay người bước rời đi.
Hắn cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên lườm cậu một cái, cậu cũng không chịu thua mà đưa ngón giữa thân thiện lên trước mặt hắn ta.
Updated 28 Episodes
Comments
Lục Tư Vãn • 陆司晚
ủa ủa j dợ^^ r cuối cùng ông đs là j cụa ẻm🤡
2025-08-01
0
Mino ⍢⃝🌻
/Applaud//Rose//Kiss/
Giờ mới ghé qua, tại bị lẫn ấy, happy truyện mới nha
2025-07-30
1
Lục Tư Vãn • 陆司晚
thì Cẩm Đình với Khinh Vũ là kiểu oan gia, ko ưa nhau đồ đs, nên cãi nhau là chuyện bth, còn mẹ ảnh thì là nglon nên phải nch khác tí, ko thôi lại bị đồn thổi thì khổ lắm=)
2025-07-30
0