Nghe Nói, Học Bá Yêu Trùm Trường!?
Chap 2: Học nhóm hay Hẹn hò?
Hạ Dương
"không ngờ cậu cũng biết viết chữ."
Phan Khải
"Không ngờ học bá cũng biết cười mỉa."
Phan Khải bật cười, nụ cười khiến Hạ Dương chớp mắt mất một nhịp
Hạ Dương
( Cậu ta… đẹp trai thật.
Chết tiệt)
Thứ Bảy. Hạ Dương đến đúng giờ. Quán trà sữa quen thuộc, bàn góc trong cùng, như hôm trước.
Cậu ngồi xuống, mở laptop, bày tài liệu. Nhưng không thấy Phan Khải đâu.
Mười phút. Hai mươi phút.
Hạ Dương bắt đầu bực.
Ngay lúc cậu định đứng dậy rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng
Phan Khải
"xin lỗi, ngủ quên,nhưng có đem quà chuộc lỗi."
Hạ Dương quay lại. Phan Khải chìa ra một ly matcha nóng – đúng vị cậu thích.
Hạ Dương
"nhớ luôn vị trà của tôi làm gì?"
Phan Khải
/ gãi đầu, cười trừ/
Phan Khải
Tôi có trí nhớ tốt mà, thì hôm trước ông có nói nữa.
Hạ Dương
/ Hạ Dương chớp mắt, tim đập lỡ một nhịp, không hiểu vì bị bất ngờ hay… vì nụ cười đó/
Họ ngồi xuống, bắt đầu học. Nhưng cứ sau mỗi 10 phút, Phan Khải lại chen vào
Phan Khải
"Ê Dương, ông thích mèo hay chó?"
Phan Khải
"Thì… để biết tặng gì nếu ông đậu thủ khoa kỳ này."
Phan Khải
"Ê học bá, ông có người yêu chưa?"
Hạ Dương
( Hạ Dương ngẩng đầu nhìn cậu ta)
Hạ Dương
"Không,vì tôi còn đang phân loại người đáng yêu và phiền phức."
Phan Khải
(nhếch môi, chống cằm nhìn cậu)
Phan Khải
" thế tôi ở nhóm nào? "
Hạ Dương
(gấp sách lại) " bên ranh giới "
Phan Khải
( cười, đôi mắt sáng ngời chẳng giống một kẻ đầu gấu chút nào)
Phan Khải
"Vậy cho tôi một cơ hội,Bước qua bên 'đáng yêu' nhé?"
Lần đầu tiên, Hạ Dương thấy khó đối phó đến vậy. Vì sao một người phiền như Phan Khải… lại khiến lòng cậu rối lên thế này?
Comments