“Tôi không biết vì sao mình cứ nhìn cậu ấy mãi. Có lẽ… vì ánh mắt ấy không hề tìm kiếm ai, nhưng lại vô tình giữ lấy tôi.”
__________
Lớp 11A1, trường Cedar Hill International School, Đà Lạt, sáng đầu thu.
Duy đến sớm như thường lệ. Cậu ngồi ở bàn cuối, mở nhật ký ra, và viết một dòng:
"Hôm nay trời trong. Mình thích buổi sáng có nắng nhưng không ồn."
Tiếng giày giáo viên gõ nhẹ trên sàn. Cô Hạ bước vào cùng một người lạ.
Giáo viên
Lớp chú ý. Hôm nay có học sinh mới.
Đa nhân vật nữ
Là du học sinh hả cô? // thắc mắc //
Giáo viên
Ừ. Từ Mỹ chuyển về // nghiêng người cho cậu học sinh mới ấy bước vào //
Giáo viên
Bạn này đáng ra là anh của mấy đứa đấy! Nhưng do từ Mỹ chuyển về nên phải học lại một lớp để nắm được kiến thức nước này rõ hơn!
Cậu học sinh mới mặc hoodie xám tro, đeo tai nghe hờ quanh cổ. Tóc hơi rối, đôi mắt lặng lẽ như không tìm thấy điều gì khiến mình quan tâm. Cậu đứng đó, không cười, không nói gì cả.
Giáo viên
Đây là Nguyễn Quang Anh. Em ngồi tạm bàn cuối cùng với Duy nhé. // chỉ phía bàn cuối //
Cậu ấy không đáp, chỉ gật nhẹ, rồi bước thẳng xuống bàn cuối – nơi Duy đang lúng túng gập cuốn nhật ký lại.
Tiếng ghế kéo ra. Một sự im lặng nhẹ nhàng.
Không ai nói gì trong vài phút.
Duy liếc mắt nhìn sang. Cậu ấy đang mở điện thoại, không nhìn quanh, không để ý bất cứ ai. Mọi thứ trên người toát ra vẻ thờ ơ, cách biệt.
Cuối cùng, chính Duy là người lên tiếng trước
Hoàng Đức Duy
Em là Duy. Hoàng Đức Duy.
Quang Anh không quay sang nhìn.
Nguyễn Quang Anh
Biết rồi.
Giọng nói trầm, ngắn gọn, không khó chịu nhưng cũng chẳng thân thiện.
Duy hơi ngượng, định cúi đầu xuống thì chợt nghe Quang Anh nói thêm:
Nguyễn Quang Anh
Tên của cậu được cô chủ nhiệm nhắc ba lần.
Cậu ấy không nhìn Duy, nhưng có vẻ đang để ý từ đầu. Duy hơi bật cười nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Anh từ Mỹ chuyển về à?
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Thích Đà Lạt không?
Nguyễn Quang Anh
Không ghét.
Duy không biết nên nói gì tiếp. Cậu quay sang nhìn ra cửa sổ, khẽ mỉm cười vì sự cụt lủn đáng yêu của người bên cạnh.
Một lát sau, Quang Anh bất ngờ cất giọng:
Nguyễn Quang Anh
Cậu hay viết nhật ký?
Hoàng Đức Duy
Sao anh biết?
Nguyễn Quang Anh
Trang đầu giấy nhăn, bìa bị bong góc. Mở sẵn từ lúc tôi ngồi xuống.
Hoàng Đức Duy
Quan sát giỏi thật đấy. // hơi ngẩn người //
Nguyễn Quang Anh
Bình thường thôi. // nhún vai //
Rồi Quang Anh cầm máy ảnh lên, giơ về phía cửa sổ.
Tách
Nguyễn Quang Anh
Ánh sáng đẹp.
Hoàng Đức Duy
Anh chụp ảnh à? // hơi nghiêng người //
Nguyễn Quang Anh
Chụp mọi thứ khiến tôi thấy yên.
Quang Anh ngừng một chút, rồi hỏi – giọng đều đều:
Nguyễn Quang Anh
Cậu yên không?
Duy thoáng bối rối, không biết trả lời sao. Nhưng may sao, tiếng chuông vào tiết vang lên.
Trước khi giáo viên bước vào, Quang Anh bất ngờ nói nhỏ:
Nguyễn Quang Anh
“Giờ ra chơi… dẫn tôi đi xem trường được không?” // nói nhỏ //
Hoàng Đức Duy
“Ờ… được chứ.” // nói nhỏ //
Nguyễn Quang Anh
“Nhớ đấy.” // nói nhỏ //
Cậu ấy nói, không đùa cợt, nhưng ánh mắt chạm khẽ ánh nhìn của Duy một giây.
Rồi lại quay đi, như chưa từng nói gì cả.
__________
“Quang Anh lạnh lùng, nhưng không vô cảm. Giống như mặt hồ không gợn sóng, nhưng ẩn dưới đó là dòng nước rất ấm. Mình nghĩ... mình muốn ở lại lâu hơn bên cạnh người như thế.”
- nhật ký chương 1 -
Comments
Mèo con Liu 🐑⚡🐼
mới đi xklđ từ Las Vegas về 🫢🫢🫢🫢
2025-08-02
2
Mèo con Liu 🐑⚡🐼
anh đang khen ánh sáng aza à🤔🤔🤔
2025-08-02
2
zinee🍄🎀
gửi bạn một tim và một vote nhá iu iu💗💗
2025-08-03
1