Tiếng chuông vang lên như kéo mọi người khỏi giấc mơ ngắn ngủi của tiết đầu tiên. Học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng ở góc lớp cuối, hai người vẫn còn ngồi lại.
Quang Anh cất điện thoại vào túi, quay sang nhìn Duy.
Nguyễn Quang Anh
Đi thôi.
Duy chớp mắt, lúng túng đứng lên, ôm theo quyển sổ nhỏ như thói quen.
Hoàng Đức Duy
À… tôi… em dẫn anh đi nha?
Quang Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ. Nhưng ánh mắt cậu lướt qua cuốn sổ trong tay Duy, khẽ dừng lại một giây. Rồi lại quay đi, lặng lẽ theo sau.
Hai người bước chậm rãi qua dãy hành lang, nơi ánh nắng cuối thu trải vàng nhè nhẹ. Trường học yên tĩnh, khác lạ giữa đám đông ồn ào.
Hoàng Đức Duy
Căn tin bên phải, qua cầu thang là tới… // giọng nhỏ và hơi dè dặt //
Nguyễn Quang Anh
Không đói. // đáp lời Duy //
Hoàng Đức Duy
Vậy… anh muốn đi đâu? // nghiêng đầu nhìn anh //
Nguyễn Quang Anh
Chỗ nào yên tĩnh.
Duy nghĩ một lát, rồi dẫn Quang Anh rẽ lối nhỏ sau thư viện. Nơi ấy có một chiếc ghế đá cũ kỹ dưới gốc thông lớn. Ít ai biết, nhưng Duy thường ra đây khi không muốn ai nhìn thấy mình.
Hoàng Đức Duy
Ở đây được không? // hỏi anh //
Quang Anh khẽ ngẩng nhìn tán lá xanh thẫm, vài tia nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên bờ vai. Cậu ngồi xuống ghế, chậm rãi như thể đang nghe tiếng gió.
Nguyễn Quang Anh
Được. // tay đút túi quần nhìn Duy //
Duy ngồi cạnh, giữ khoảng cách vừa phải.
Hoàng Đức Duy
Anh… không quen bạn mới à? // thắc mắc //
Nguyễn Quang Anh
Không cần.
Hoàng Đức Duy
Nhưng… ở đây không giống bên Mỹ đâu.
Nguyễn Quang Anh
Ở đâu cũng giống nhau.
Duy im lặng. Gió thổi nhẹ, kéo theo mùi cỏ non và hơi nước của buổi sớm.
Một lúc sau, Quang Anh hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Cậu luôn mang theo sổ tay à?
Duy khẽ gật.
Hoàng Đức Duy
Em hay viết những điều không thể nói. Nhiều khi chỉ là một câu, hay một cảm giác thoáng qua thôi… // đung đưa chân //
Nguyễn Quang Anh
Cậu viết về tôi chưa?
Câu hỏi ấy khiến tim Duy như lỡ một nhịp. Cậu quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt Quang Anh – lạnh nhưng không hề xa cách. Ngược lại, trong đôi mắt ấy có điều gì đó như đang… chờ đợi.
Hoàng Đức Duy
Chưa. // Duy thì thầm. // Nhưng chắc sẽ có.
Quang Anh nhìn Duy một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cậu mở máy ảnh, đưa lên.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn tôi. // giơ máy ảnh lên //
Hoàng Đức Duy
Gì cơ…?
Nguyễn Quang Anh
Nhìn thẳng. Đừng cười.
Duy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.
Tách
Nguyễn Quang Anh
Cậu không thấy mình đặc biệt, đúng không? // giọng đều đều //
Hoàng Đức Duy
Ơ… em… không biết. // lúng túng //
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu là người đầu tiên tôi muốn chụp rõ mặt.
Quang Anh cất máy ảnh, đứng lên, giọng vẫn không biểu cảm gì nhiều:
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn vì ghế đá. Tôi nhớ đường rồi. Mai khỏi cần dẫn nữa.
Duy chưa kịp nói gì, Quang Anh đã bước đi, bóng lưng thẳng và bình thản.
Nhưng khi cậu ấy rẽ vào dãy lớp học, Duy thấy… Quang Anh khẽ quay đầu nhìn lại một lần.
Chỉ một thoáng. Nhẹ như gió.
Và Duy biết, trong cái lạnh ngoài kia, có một phần rất ấm đang dần để tâm đến cậu.
__________
Mình cảm thấy một sự khó hiểu khi ánh mắt vô tình chạm phải Quang Anh – lạnh lùng, xa cách, nhưng lại khiến mình không thể rời mắt, như thể có điều gì đó đang chờ đợi, một bí mật mà mình chưa thể giải mã.
- nhật ký chương 2 -
__________
Tác giả 💞
Ok rồi nhe
Tác giả 💞
có thể là mấy chap sau tui sẽ không cho Duy ghi nhật ký nữa nha
Comments
KThảo ⚡🐑
ơ kèeee
2025-07-29
1