Trương Cực không thể không chú ý đến Tả Hàng khi cậu mới chuyển đến trường. Tả Hàng không giống những người khác; cậu không sợ Trương Cực mà còn chẳng mấy khi tỏ ra yếu đuối trước anh. Điều đó khiến Trương Cực cảm thấy khó chịu nhưng cũng lạ lùng, dần dần anh không thể rời mắt khỏi Tả Hàng.
Trương Cực
//Đứng ở hành lang, nhìn Tả Hàng một cách sắc lạnh//
Trương Cực
Cậu là ai mà không sợ tôi? Ai cũng sợ tôi mà.
Tả Hàng
//Không nhìn Trương Cực, ánh mắt bình thản//
Tả Hàng
Tôi không sợ anh. Anh hung dữ là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.
Trương Cực
//Nhếch mép, tiếng cười mang theo chút khinh bỉ//
Trương Cực
Đúng là đồ không biết sợ. Tôi sẽ cho cậu thấy một chút.
Trương Cực
//Bước đến gần, thách thức Tả Hàng bằng ánh mắt sắc lạnh//
Tả Hàng
//Vẫn bình tĩnh, không lùi bước//
Tả Hàng
Tôi không muốn gây chuyện, nhưng nếu anh muốn thì… tôi cũng không ngại đâu.
———
Mỗi ngày, Trương Cực và Tả Hàng lại có những cuộc đối đầu nhỏ, từ những câu đùa châm chọc cho đến những trận đấu võ ngắn, nhưng mỗi lần như vậy, Trương Cực lại không thể hiểu nổi tại sao mình không thể giận Tả Hàng lâu được. Cậu ta chẳng bao giờ sợ hãi, không một chút nhụt chí, và càng lạ lùng hơn là, Tả Hàng có thể hiểu được anh mà không cần một lời giải thích nào.
Trương Cực
//Trong một lần giận dữ, đẩy Tả Hàng vào góc tường//
Trương Cực
Cậu nghĩ mình là ai mà dám làm vậy với tôi?
Tả Hàng
//Bị đẩy vào tường, nhưng không có chút hoảng sợ nào, chỉ nhẹ nhàng nói//
Tả Hàng
Anh có thể đánh tôi, nhưng tôi không quan tâm. Anh không phải kẻ tôi phải sợ.
Trương Cực
//Khó hiểu, có chút tức giận, nhưng giọng nói trở nên nhẹ hơn//
Trương Cực
Cậu… thật sự không sợ tôi sao?
Tả Hàng
//Cười khẽ, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói đầy sự thấu hiểu//
Tả Hàng
Không, tôi không sợ. Tôi biết bên trong anh không phải là người xấu. Anh chỉ là không biết cách thể hiện cảm xúc mà thôi
Trương Cực
//Im lặng, cảm thấy như có một cơn sóng lạ dâng lên trong lòng, không biết làm sao để giải thích những cảm xúc này//
Trương Cực
Cậu là đồ ngốc. Cứ như vậy thì làm sao tôi có thể…
Nói đến đây, anh ngừng lại, giọng có chút mềm đi
———
Một ngày, trong một buổi tập luyện, Trương Cực không kiềm chế được sự giận dữ khi thấy Tả Hàng bị người khác khiêu khích. Anh lao đến, xô ngã người kia và quyết định bảo vệ Tả Hàng dù biết rõ sẽ làm tổn thương chính mình.
Trương Cực
//Lôi người kia ra, giọng lạnh lùng, nhưng có chút gì đó rất lo lắng khi nhìn về phía Tả Hàng//
Trương Cực
Cậu có sao không? Đừng để họ khiêu khích, không đáng
Tả Hàng
//Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi bước đến gần Trương Cực, đặt tay lên vai anh//
Tả Hàng
Tôi không sao. Nhưng anh thì sao? Anh luôn cố gắng làm mình mạnh mẽ, nhưng tôi biết anh không phải như vậy.
Trương Cực
//Bực bội, cố gắng lách khỏi tay Tả Hàng nhưng lại không thể//
Trương Cực
Cậu muốn tôi làm sao? Tôi không thể để ai làm tổn thương cậu được, dù tôi không muốn thừa nhận điều đó.
Tả Hàng
//Nhìn Trương Cực, ánh mắt kiên định và dịu dàng//
Tả Hàng
Vậy thì anh hãy để tôi ở bên cạnh anh, không phải chỉ để bảo vệ, mà để hiểu anh. Anh không cần phải giấu diếm cảm xúc của mình nữa.
———
Một ngày nọ, sau một trận đấu căng thẳng, Trương Cực cuối cùng không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Anh kéo Tả Hàng vào một góc yên tĩnh của sân trường, nơi chỉ có hai người, và nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trương Cực
//Giọng trầm, nhưng đầy sự dịu dàng// Cậu đúng, tôi không biết cách thể hiện. Tôi luôn nghĩ mình phải mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng… tôi không thể đối xử như vậy với cậu.
Tả Hàng
//Nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Cực, nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự thấu hiểu//
Tả Hàng
Anh không cần phải mạnh mẽ với tôi. Tôi yêu anh vì anh là chính anh. Hãy để tôi yêu anh theo cách mà anh xứng đáng.
Trương Cực
//Khẽ cúi đầu, đôi mắt nhắm lại như để thu thập hết cảm xúc//
Trương Cực
Cảm ơn, Tả Hàng. Tôi… tôi không thể tưởng tượng mình sẽ sống ra sao nếu không có cậu.
———
Mùa đông trôi qua, Trương Cực và Tả Hàng dần hiểu nhau hơn. Dù Trương Cực vẫn giữ lớp vỏ lạnh lùng, nhưng mỗi lần gặp Tả Hàng, anh lại cảm thấy mềm yếu, muốn ở gần cậu hơn. Tả Hàng luôn kiên nhẫn, không bao giờ từ bỏ, luôn ở bên anh dù thế nào.
Một buổi chiều, Trương Cực đứng bên cửa sổ, đột ngột nói:
Trương Cực
Tả Hàng, từ khi gặp cậu, tôi không còn giả vờ mạnh mẽ nữa. Tôi… không muốn mất cậu.
Tả Hàng
//Mỉm cười, nhẹ nhàng đáp// Em sẽ không đi đâu, anh. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng trao nhau, không cần lời nói. Họ hiểu rằng tình yêu không phải lời hứa, mà là sự ở bên nhau, qua mọi thử thách.
Năm tháng trôi qua, dù thế giới ngoài kia có thay đổi, Trương Cực và Tả Hàng vẫn bên nhau, tay trong tay, trái tim hòa nhịp, không cần phải nói thêm gì nữa.
Comments