H+

Chu Chí Anh nài nỉ Tô Tân Hạo chia cho mình phần gà rán còn lại, cuối cùng cậu cũng chịu đưa cho hắn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu không đi nói chuyện với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sao?
Nhìn dáng vẻ hắn ngồi ăn gà rán giòn tan, hồn nhiên như chỉ quan tâm đến đồ ăn chứ không màng tới anh trai, Tô Tân Hạo bật cười.
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Tôi không nói chuyện được với họ, có khoảng cách thế hệ mà
Chu Chí Anh đáp, giọng điệu rất nghiêm túc, bên khóe miệng còn dính một chút dầu.
Tô Tân Hạo thoáng ngẩn ra, rồi khẽ cúi đầu, rút khăn giấy lau miệng giúp hắn.
Động tác của cậu nhẹ nhàng, ngón tay lướt qua gương mặt hắn, hơi thở lướt nhẹ giữa khoảng cách gần.
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Tôi chỉ cần nói chuyện với cậu là đủ rồi //nhìn cậu chăm chú, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ//
Trái tim Tô Tân Hạo khẽ rung động, như bị ai đó chạm vào. Dù vậy, trên mặt cậu vẫn giữ vẻ bình thản.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ngoài tôi ra, cậu còn có bạn gái để tâm sự nữa
Thông qua dấu ấn tạm thời, Chu Chí Anh cảm nhận được niềm vui xen lẫn chút bối rối trong lòng cậu.
Thú vị thay, cậu còn chưa hề hay biết chuyện mình đã bị hắn đánh dấu.
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
//nghĩ ra gì đó//
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Cậu ghen với Tuyết Tuyết sao? //đưa tay khẽ nắn gò má cậu//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Sao có thể chứ! //vô thức nắm chặt tay, giọng hơi nâng cao//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi chỉ là một beta trung thành đi theo cậu thôi!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Giữa chúng ta chỉ là tình chủ – tớ trong sáng!
Nhưng trong luồng cảm xúc mơ hồ nối liền giữa họ, Chu Chí Anh lại cảm nhận được thoáng hụt hẫng vụt qua trong lòng cậu.
Nhìn khuôn mặt ấy, hắn bỗng thấy không còn hứng thú đùa dai.
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Tôi chỉ thích Omega thôi… // thấp xuống, vừa như nói với cậu, vừa như tự nhắc chính mình//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi biết, tôi biết
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu vẫn luôn nói muốn tìm một nửa định mệnh, độ phù hợp 100% kia mà
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Từ nhỏ tới giờ, tai tôi nghe sắp chai luôn rồi //gượng cười//
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Ừ..
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Đừng thích tôi…AB vốn không thể có kết quả đâu //khẽ nhìn cậu, chậm rãi nói//
Sắc mặt Tô Tân Hạo thoáng đỏ lên vì xấu hổ, rồi chuyển thành giận dữ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đồ tự luyến! //suýt nữa muốn úp luôn hộp gà rán lên đầu hắn//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi đi làm bài tập đây, đừng có quấy rầy!
Thế nhưng, Chu Chí Anh vẫn cảm nhận được rõ rệt nỗi đau âm ỉ và chút khổ sở mà cậu đang cố giấu.
Đây không phải lần đầu hắn từng đánh dấu tạm thời một người, nhưng là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được rõ ràng những cảm xúc của đối phương.
Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn bỗng chùng xuống, khó hiểu nhíu mày.
Bên kia, Tô Tân Hạo trở về phòng. Rửa mặt xong, cậu vội chui vào chăn, toàn thân vừa lạnh run vừa nóng bừng xen kẽ, bụng âm ỉ nhói đau từng cơn.
Phía sau gáy – nơi bị cắn – bỏng rát đến khó chịu.
Cậu trở mình mãi trên giường, cuối cùng phải uống một viên thuốc giảm đau, mới tạm ổn mà chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Cậu không hề biết, chính giấc ngủ này sẽ trở thành ranh giới thay đổi cả cuộc đời mình.
---
Lúc này đã là một giờ sáng.
Chu Chí Minh xử lý xong tập tài liệu cuối cùng trong ngày.
Đang định trở về phòng nghỉ, anh chợt cảm thấy một luồng nhiệt nóng rát lan dọc sống lưng, dâng lên đầu như lửa đốt, kéo theo cơn khát khao mơ hồ.
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
//ánh mắt trầm xuống, khẽ nhíu mày, trong đầu thoáng hiện ra bát chè tuyết nhĩ mà Từ Mẫn Dục vừa mang tới//
Những lần lấy lòng như vậy, anh vốn đã quen. Nhưng lần này…có gì đó rất khác.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo. Cô ta đã bỏ thứ gì vào đó?
Chu Chí Minh siết chặt nắm tay, cất bước đi xuống lầu, thân thể vẫn căng lên vì luồng nhiệt kỳ lạ khó kiểm soát.
Anh không hề biết rằng, lúc này trên tầng hai, Từ Mẫn Dục đã cởi bỏ toàn bộ quần áo, nằm chờ trên chiếc giường lớn trải ga trắng.
Cô âm thầm tỏa ra chất dẫn dụ, hy vọng anh sẽ bị hấp dẫn mà bước vào.
Tin tức tố cô dùng không phải loại bình thường, mà là hàng hiếm được mua từ chợ đen – được điều chế đặc biệt để kích thích Alpha cấp cao rơi vào trạng thái phát tình.
Từ Mẫn Dục biết rõ: với cấp bậc của Chu Chí Minh, tin tức tố của Omega bình thường hoàn toàn vô dụng. Chỉ còn cách này, cô mới hy vọng kéo được anh lại gần mình.
Trong cả nhà họ Chu, cô là Omega cấp A duy nhất. Sẽ đến lúc… anh phải quay lại tìm mình thôi.
Trong đôi mắt cô, ánh lên vừa lo lắng vừa kiên quyết, mong chờ.
Chu Chí Minh đi thẳng xuống bếp, rót một ly nước đá.
Thế nhưng khi nuốt xuống, ngực vẫn nóng ran như có lửa đốt.
Anh lập tức ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của Từ Mẫn Dục – mùi hoa quế ngọt nồng, sực lên khiến anh càng thêm buồn nôn.
Phải gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra mới được.
Anh bước tới điện thoại cố định, tay chuẩn bị bấm số, thì một mùi hương ngọt dịu, thanh mát đột ngột len vào khứu giác.
Là mùi dâu tây nhẹ nhàng, tựa như cắn phải một quả dâu mọng nước.
Mùi hương ấy vừa tinh khiết vừa quyến rũ, vượt xa thứ hương nồng gắt thường thấy của Omega phát tình.
Chu Chí Minh hơi ngẩn ra, rồi không kìm được bị thu hút, từng bước tiến về phía căn phòng phát ra mùi hương đó.
Cửa đã khóa – nhưng anh, với tư cách đương gia của Chu gia, có chìa khóa dự phòng của mọi phòng.
Anh mở cửa, bước vào rồi bật đèn.
Trên giường, Tô Tân Hạo đang nằm co người ngủ, chăn đã bị đá ra. Áo ngủ dính ướt đẫm, trên da thoang thoảng hương rượu dâu – là chất dẫn dụ của Chu Chí Anh.
Không khí trong phòng dày đặc hơi thở nóng ẩm, khiến lòng người run rẩy.
Chu Chí Minh tiến đến, cúi người, nhẹ nhàng lật cậu lại. Nhìn gương mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, anh khẽ cau mày.
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
//ngửi ngửi tuyến thể cậu rồi cắn vào đó//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
A!...Đau quá! //nức nở//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//giãy giụa muốn thoát ra//
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
//giữa chặt tay chân cậu//
Cuối cùng chất dẫn dụ của Chu Chí Anh đã bị che lấp.
Khoảnh khắc chất dẫn dụ của Chu Chí Minh hòa quyện với Tô Tân Hạo, cậu mở mắt, phát ra một tiếng rên rỉ không thể chịu nổi, vô số dịch lỏng chảy ra từ h** hu**t lênh láng như dòng nước lũ.
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
//cởi sạch quần áo của minh rồi xé luôn bộ quần áo của cậu//
Hơi thở gấp gáp, Chu Chí Minh khẽ tách hai cánh mông trắng ngần, mềm mại của đối phương, ngón tay chậm rãi dò tìm nơi ấm nóng, bí ẩn kia.
Ngay lập tức, xúc cảm ẩm nóng và mềm chặt như muốn nuốt trọn lấy từng đốt ngón tay anh.
Một ngón…rồi thêm ngón nữa…cảm giác chật khít và run rẩy khiến cơ thể anh như bốc hỏa.
Mồ hôi rịn ra trên trán, thân dưới căng cứng, tựa hồ chỉ một cử động mạnh nữa thôi cũng có thể bùng nổ.
Tô Tân Hạo đang trong cơn phát tình, chỉ muốn gần anh hơn, hòa làm một với anh.
Chu Chí Minh cũng chẳng khá hơn, dục vọng trong đáy mắt gần như thiêu đốt.
Anh siết chặt lấy eo cậu, đặt cậu vào tư thế quỳ, rồi từ phía sau chậm rãi tiến vào.
Khi thân thể hai người cuối cùng cũng kết hợp, cả hai đồng loạt thở ra một hơi nặng nề, xen lẫn thỏa mãn và run rẩy.
Vật cứng nóng bỏng kia từ tốn điều chỉnh góc độ, chạm đến tận sâu bên trong, nghiền ép lên những điểm nhạy cảm nhất khiến toàn thân Tô Tân Hạo run lên từng hồi.
Những cú va chạm lúc nhanh lúc chậm, mang theo nhịp thở gấp gáp và hơi nóng hừng hực, khiến cậu chỉ có thể rên rỉ đứt quãng, gần như không thành tiếng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“A…ưm… chậm chút....nhanh quá…ư… //khó khăn thích nghi với từng đợt xâm nhập mạnh mẽ//
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
//xem như chẳng hề nghe thấy, chỉ càng thêm siết chặt hông cậu, động thân dứt khoát hơn//
Khi phần đầu chạm đến một điểm sâu thẳm, cả cơ thể Tô Tân Hạo như tê dại, co rút dữ dội rồi run lên từng nhịp, chìm vào khoái cảm vỡ òa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Ưm…cái…cái gì vậy… //khóc nức nở, cảm nhận được cảm giác vừa kỳ lạ vừa đau nhói//
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
Đó…là khoang sinh sản của em…Nếu anh đánh dấu vào, kết nút lại…em sẽ mang thai //khàn giọng thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu, từng động tác đều tràn ngập chiếm hữu//
Trong kỳ phát tình, bản năng Alpha càng trở nên mãnh liệt, thôi thúc anh phải để lại dấu ấn sâu nhất, để Omega của mình chắc chắn thụ thai.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưm…đừng mà…//khóc nức nở, hạt nước mắt trong suốt long lanh//
Dưới tác động của hormone, Chu Chí Minh không thể phớt lờ cảm xúc run rẩy ấy.
Ánh mắt anh, vốn lạnh lùng kiêu ngạo, giờ lại thoáng nét dịu dàng khó nhận ra, nơi khóe môi còn thấp thoáng một nụ cười nhẹ tựa cưng chiều.
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
Không cần sợ… sẽ rất thoải mái thôi
Chu Chí Minh cúi đầu, hôn lên vành tai cậu, rồi khẽ xoay người đặt Tô Tân Hạo nằm úp xuống giường, thân thể dán chặt vào nhau từ phía sau.
Khi anh một lần nữa tiến sâu vào, hơi thở cả hai lập tức hòa quyện, nhịp tim như cùng đập hỗn loạn.
Vừa hôn lên gáy cậu, anh vừa không ngừng đưa đẩy, cố tìm lại điểm nhạy cảm nhỏ bé kia.
Tô Tân Hạo run rẩy ôm chặt lấy vai anh, đầu ngửa ra, thở gấp, đón nhận từng nhịp va chạm mãnh liệt.
Đúng như anh nói…cảm giác ấy thật sự khiến cậu như tan chảy.
Khoang sinh sản của Omega vốn dày đặc dây thần kinh, khi anh hoàn toàn lấp đầy, ánh mắt Tô Tân Hạo mờ đi, trước mắt lóe lên một mảng sáng trắng, cơ thể run lên trong khoái cảm vỡ òa.
Chu Chí Minh cũng bị cảm giác ấm nóng ấy cuốn lấy, phải dừng lại đôi chút để lấy hơi, rồi lại tiếp tục nhấn sâu hơn.
Cứ thế, từ nửa đêm đến tận bình minh, mùi hương chất dẫn dụ của Alpha và Omega quấn quýt trong không khí, nồng đậm đến mức khiến người bên ngoài cũng phải bồn chồn.
Tích Dương - Quản Gia
Tích Dương - Quản Gia
Chất dẫn dụ mùi biển này là của Đại thiếu gia, còn hương dâu này…chẳng lẽ là của Tiểu Hạo? //lo lắng bất an//
Tích Dương - Quản Gia
Tích Dương - Quản Gia
Nhưng…Tiểu Hạo trước giờ vẫn là Beta cơ mà…
Chu Chí Anh
Chu Chí Anh
Quản gia, mở cửa ra cho tôi! //sốt ruột lên tiếng//
Từ Mẫn Dục
Từ Mẫn Dục
//cũng bước lên trước, ánh mắt căng thẳng nhưng lại không dám nói gì//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mở đi. Nếu anh cả có nổi giận thì cứ để Chí Anh gánh //vỗ vai quản gia//
Cuối cùng, cánh cửa được mở ra.
Cảnh tượng bên trong khiến ai cũng sững sờ: ga giường hỗn độn, dịch thể vương vãi, còn trên giường, Tô Tân Hạo kiệt sức nằm trong vòng tay Chu Chí Minh, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau.
Từ Mẫn Dục không chịu nổi, hét lên rồi lao đến muốn kéo Tô Tân Hạo ra. Tiếng hét ấy đánh thức hai người đang mơ màng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đại…Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân… //hoảng sợ mở mắt, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn sợ hãi//
Chu Chí Minh vẫn bình tĩnh, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Chu Chí Minh
Chu Chí Minh
Từ Mẫn Dục, cút ra khỏi nhà tôi. Giao dịch giữa nhà họ Chu và nhà họ Từ, kết thúc ngay tại đây //nhìn thẳng Từ Mẫn Dục, ánh mắt lạnh băng, giọng nói rợn người//
Từ Mẫn Dục
Từ Mẫn Dục
//trợn mắt, sắc mặt trắng bệch rồi ngất lịm//
Không ai trong ba anh em nhà họ Chu bước tới đỡ cô.
Quản gia chỉ đành gọi mấy người giúp việc đưa cô rời khỏi phòng, để lại không khí nặng nề và mùi chất dẫn dụ vẫn còn thoang thoảng trong căn phòng ngổn ngang kia.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play