Vết Cào Trên Da Và Âm Thanh Sau Bức Tường

12 tiếng đầu trôi qua như một cơn ác mộng không lối thoát. Trong mê cung ảo ảnh, lửa bủa vây, máu dường như từng nhỏ xuống lòng bàn tay họ. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là chết – mà là bị bỏ lại một mình.
Cả Nhất Bạch lẫn Tôn Sáng đều không quen để ai đứng sau lưng mình. Nhưng bằng cách nào đó, họ đã học được cách không quay đầu – vì người kia vẫn luôn ở đó.
Không cần nói nhiều. Không cần tin tuyệt đối. Nhưng ít nhất, giữa địa ngục giả lập này, họ có nhau.
Trời bắt đầu đổ mưa từ chiều, nhưng mưa ở thành phố này không rơi ào ào – nó rả rích như thể từng giọt nước đang dò xét thế giới, nhỏ xuống da người, lạnh ngắt.
Nhất Bạch kéo mũ áo trùm kín, mắt lướt nhanh qua những camera ở tầng thượng toà nhà bên cạnh. Hắn ngồi trên lan can tầng 23, một tay cầm ống ngắm, tay kia xoay vòng dao găm, sắc lạnh.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Ba mục tiêu, tầng 18.”
– Hắn thì thầm vào tai nghe.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi chờ tín hiệu của anh.”
Tín hiệu không phải là tiếng đáp.
Là một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai phải.
Kế đó là tiếng cửa mở – nhẹ như ma.
Tôn Sáng bước vào tòa nhà như thể nơi đó thuộc về anh. Không cần súng, không cần mệnh lệnh. Chỉ cần ánh mắt. Anh điềm tĩnh như cái chết vừa có linh hồn.
Bước chân Tôn Sáng nện lên cầu thang sắt, mỗi tiếng "cạch" vang lên khiến lòng Nhất Bạch như bị quét lửa. Hắn chờ, và hắn biết – chỉ cần người kia lên đến tầng 18, mọi thứ sẽ nổ tung.
Ba phút sau:
ẦM!
Một tên bị ném khỏi cửa sổ tầng 18.
Xác hắn xoay ba vòng trên không trước khi đập thẳng xuống bãi rác. Nhất Bạch liếc xuống, không có một tiếng thở dài – chỉ là cười khẽ.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Tàn nhẫn thiệt.”
– Hắn nói vào tai nghe.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi tưởng anh là người có nguyên tắc cơ mà.”
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Nguyên tắc của tôi là không ai được chạm vào cậu.”
Giọng Tôn Sáng vang lên đều đều, rồi kết thúc bằng một tiếng súng nổ.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“-?..”
Nhất Bạch đứng dậy, nhảy khỏi lan can. Dù cao gần 7 mét, hắn lăn một vòng rồi đứng lên bình thản như không. Hai tay nhét vào túi áo khoác, hắn bước tới cửa chính.
Máu từ tay ai đó chảy ra, men theo vết tường. Căn nhà im phăng phắc như thể đang nhịn thở.
Nhưng họ đã không cần nói lời nào nữa.
Tối hôm đó, hai người ở trong cùng một phòng khách sạn cũ. Không đèn, không tiếng tivi. Chỉ có ánh sáng vàng vọt từ đèn hành lang rọi qua khe cửa, chiếu lên vai trần của Nhất Bạch.
Tôn Sáng cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống ghế bành. Cơ ngực anh căng nhẹ mỗi khi anh thở – và Nhất Bạch chẳng lạ gì điều đó.
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Cậu định ngủ thật à?”
Tôn Sáng hỏi. Tay cầm ly nước, nhưng mắt không rời cái cổ trắng hờ hững của đối phương.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Không. Tôi chờ anh nói tiếp lời lúc chiều.”
– Nhất Bạch ngồi xổm bên mép giường, ánh mắt nửa như thách thức, nửa như… gợi mời.
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Lời gì?”
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“‘Không ai được chạm vào cậu’ ấy.”
Giọng hắn hơi trầm xuống, đầu hơi nghiêng, xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo rộng.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Vậy anh có định... chạm vào không?”
Tôn Sáng siết chặt ly nước. Một giây. Hai giây. Ba giây trôi qua như cả thế kỷ.
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Lại gần đây.”
– Anh nói.
Nhất Bạch bước đến. Từng bước một. Rồi dừng ngay trước mặt Tôn Sáng.
Tôn Sáng kéo nhẹ cổ áo người đối diện, vén lên một bên vai trái. Trên đó – một vết cào đỏ hiện ra, như thể vừa bị ai đó chạm vào bằng móng tay khát máu.
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Tối qua ai cào cậu?”
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Không phải người.”
– Nhất Bạch nói, khẽ rùng mình.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi nghĩ tôi thấy gì đó. Trong lúc đi theo dấu mục tiêu… tôi lạc vào một căn phòng kỳ lạ. Cửa không mở, nhưng tôi đã ở trong đó.”
Tôn Sáng cúi xuống, hôn lên vết cào.
Nhất Bạch nghẹn lại, hít một hơi dài.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Anh làm cái trò gì vậy—”
Tôn Sáng
Tôn Sáng
“Đánh dấu lại.”
– Giọng Tôn Sáng lạnh như thép, nhưng môi lại nóng rực.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Vậy… anh đánh dấu tôi, thì tôi của anh ha?”
Tôn Sáng không đáp. Chỉ cắn một cái, ngay trên miệng vết đỏ cũ.
Máu rịn ra.
Nhất Bạch rít khẽ. Nhưng không lùi.
Ở đâu đó, trong căn phòng tối bên kia khách sạn…
Một chiếc máy quay chớp sáng, rồi vụt tắt.
Âm thanh như tiếng ai đó đang… cười.
Và phía sau bức tường, có tiếng thì thầm vang lên.
âll nhân vật
âll nhân vật
“Hai con mồi đã bắt đầu. Giờ chỉ cần chờ... người thứ ba đến.”
Hot

Comments

⭐️Tatsu Jiro💤

⭐️Tatsu Jiro💤

húp lẹ húp lẹ Tôn Sáng ơi😛😛😛

2025-08-01

10

Sayuri meo meo

Sayuri meo meo

Tg muốn chơi tre sâm hay j🥰

2025-08-15

1

hậu duệ của sự hòa bình

hậu duệ của sự hòa bình

em là thuộc loại người rất dễ đu otp, ai đu gì em đu đó nên tác giả nhớ làm nhiều nhiều nhe he he he :))

2025-07-31

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play