Chương 4 [ Những lá thư không gửi ]

Ngày thứ ba sau giấc mơ mang tên Elior, Aoi đến trường sớm hơn mọi ngày. Cô bước vào thư viện cũ – nơi tầng gác mái chưa ai đụng tới từ nhiều năm trước.
Giá sách ở đây bám bụi. Có một cái tủ gỗ nhỏ nằm khuất sau góc, khoá đã hoen rỉ. Aoi mở nó ra bằng chiếc chìa khoá mà cô tìm thấy trong ngăn bàn cũ hôm qua. Bên trong, có một hộp thiếc bạc.
Cô mở hộp – và bên trong là những lá thư viết tay, giấy đã úa màu thời gian.
Không có người gửi. Không có người nhận.
"Nếu ánh trăng có trí nhớ, liệu nó còn nhớ Elior không?"
Tay Aoi run lên. Cô cầm một lá thư, mở ra:
“Tớ đã nhìn thấy cậu hôm đó, dưới tán cây sakura, với ánh trăng đổ bóng trên mái tóc. Cậu không biết đâu, nhưng khoảnh khắc đó… tớ đã ước thời gian dừng lại mãi mãi.”
Aoi không nhớ mình từng viết những dòng đó. Nhưng nét chữ… là của cô.
Trưa hôm đó, Molhan bước vào thư viện.
Cô thấy Aoi đang ngồi cạnh cửa sổ, gục đầu xuống những lá thư cũ. Một chiếc ruy băng đỏ – giống hệt cái nơ trong đồng phục – nằm giữa tập giấy.
Molhan không nói gì. Cô tiến lại gần, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu qua kính, hắt lên mái tóc vàng của cô ánh sắc ấm lạ thường.
Aoi
Aoi
Là cậu viết chúng//Cô nói, ko ngẩng lên//
Molhan
Molhan
//Molhan khẽ gật//Phải. Nhưng tớ không định gửi… vì tớ không nghĩ người đó sẽ còn nhớ.
Aoi
Aoi
//Aoi nhìn Molhan//Tại sao cậu không tin?
Molhan
Molhan
Vì người đó từng hứa sẽ không rời đi. Nhưng vẫn biến mất.
Không gian im lặng kéo dài.
Aoi mở chiếc hộp, đưa ra một tờ giấy gấp đôi.
Aoi
Aoi
Tớ cũng từng viết một thứ, cho ai đó. Nhưng tớ chưa từng nhớ rõ mặt người đó… cho đến khi gặp cậu.
Molhan nhìn cô. Đôi mắt ấy dịu lại, rồi chợt buồn hơn.
Molhan
Molhan
Tớ cũng vậy. Tớ chưa bao giờ nhớ rõ tên cậu… chỉ nhớ ánh mắt.
Cùng lúc đó, ở tầng dưới, Qwina đứng trước tấm bảng đen trong phòng sinh hoạt bỏ hoang. Anh đưa tay lau đi lớp bụi – hiện ra một dòng chữ mờ được viết bằng phấn trắng:
"Qwina – Người chứng kiến."
Anh khẽ cười, nhưng mắt lại ánh lên điều gì đó rất xa xôi.
Qwina
Qwina
Vẫn chưa thay đổi gì… Dù là bao nhiêu lần.
Chiều hôm đó, trời lại đổ mưa. Aoi và Molhan cùng đứng dưới mái hiên trường, im lặng bên nhau.
Không ai nói điều gì – nhưng lòng bàn tay Aoi dường như ấm lên khi khẽ chạm vào tay Molhan.
Không ai rút ra.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play