2.Đêm đầu tiên không lạnh

Trở lại phòng anh
Anh ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, tay cầm ly trà, nhìn ra màn mưa đêm chưa dứt. Cậu rụt rè đứng ở cửa, không dám lại gần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại đây// anh vỗ nhẹ lên chiếc ghế bên cạnh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tiến đến+ngồi xuống// dạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em tên gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ Hoàng Đức Duy ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tên em đẹp nhỉ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em mới mười sáu thôi nhỉ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn đi học chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ không ạ// vò vò vạt áo//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao vậy?
Cậu im lặng một lát . Anh không hỏi nữa, chỉ gật đầu như đã hiểu. Im lặng một chút, anh lại hỏi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao em lại ở công viên một mình vào tối như vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…Em không có chỗ nào để đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhà em đâu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không còn nữa..
Giọng cậu rất khẽ, gần như là thì thầm. Nhưng anh vẫn nghe rõ từng chữ. Anh đặt ly trà xuống bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt không ép buộc – chỉ là sự quan tâm nhẹ nhàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói cho anh nghe được không? Nếu em thấy thoải mái.
Cậu siết chặt hai bàn tay, mắt không nhìn anh. Một lúc sau mới khẽ cất tiếng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhà em chẳng khá giả gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bố ngày đem rượu chè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nợ nần cờ bạc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhiều lúc nhậu say
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại đ*nh đ*p mẹ con em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
E-em../ rưng rưng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đau lắm..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi nào không khóc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// xoa nhẹ đầu cậu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tự nhiên một hôm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bố em thua đề
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tức điên lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông ấy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông ấy đã hại chết mẹ em ngay trước mắt em//bật khóc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi không sao không sao// ôm em vào lòng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không khóc nè
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi anh thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng khóc nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nín đi nín đi// lau nước mắt cho em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi sao nữa nè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông ấy giờ đâu rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông ấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
vì nợ cờ bạc quá nhiều
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nên bị đám đó bắt về lấy nội tạng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nên cũng ch*t rồi..
Không gian lại chìm vào yên lặng. Mưa ngoài cửa sổ đột nhiên nghe như tiếng khóc của chính quá khứ.
Anh gật đầu chậm rãi, như đang ôm lấy tất cả những gì cậu vừa kể. Rồi anh hỏi, nhẹ hơn, nhưng cũng tha thiết hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đã ở ngoài đường bao lâu rồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ một năm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một mình?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng. Có lần em được nhận vào làm trong quán ăn, nhưng bị ông chủ rờ vào người. Em bỏ chạy.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay đặt lên vai cậu. Cậu hơi giật mình, nhưng không tránh đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ nay, em không phải chịu thêm chuyện nào như thế nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tin lời em kể sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không cần kiểm chứng. Chỉ cần nhìn ánh mắt em thôi là đủ
Cậu quay sang, và lần đầu tiên, nhìn anh thật rõ. Người đàn ông trẻ ấy ,trông lạnh lùng, thành đạt, trưởng thành , nhưng ánh mắt thì dịu dàng như một bầu trời không giông bão.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em có thể ở đây bao lâu?// dè dặt hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chừng nào em muốn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em muốn ở mãi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì em là người nhà của anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em học đến lớp mấy thì nghỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ cuối lớp 9 ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em giỏi môn gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ em toàn diện ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giỏi quá. Sau này nếu muốn học lại, anh sẽ giúp
Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt ngạc nhiên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không nói dối với những điều quan trọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em từng muốn chết chưa?
Cậu im rất lâu. Rồi khẽ gật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi. Nhưng em không đủ can đảm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải can đảm. Là vì… trong lòng em vẫn hy vọng sẽ có người kéo em ra khỏi đó, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sợ gì nhất?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tiếng la lớn. Giống tiếng bố em… mỗi khi nổi giận. Em còn ghét cả tiếng vỡ bát, vỡ ly
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ dặn mọi người không dùng đồ thủy tinh trong nhà nữa
Cậu bật cười, mắt long lanh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu ạ, phiền lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn em thấy yên tâm ở đây. Dù chỉ là những điều nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh..
Cậu không nói. Nhưng nước mắt lặng lẽ rơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có thích… thứ gì không?// giọng anh dịu lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thích vẽ… Dù em chẳng có giấy vẽ nào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy mai anh đưa em ra hiệu sách. Muốn mua bao nhiêu giấy cũng được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thật sự không sợ em là… người xấu à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người xấu không có ánh mắt như em!..
Cậu quay đi, khẽ lau nước mắt. Bất giác, cảm thấy lồng ngực nhẹ hơn một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy còn anh thì sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chưa biết gì về anh cả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tên gì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hiện là chủ tịch công ty RC
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giỏi gì đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy quá khứ anh thì sao?
Anh bỗng khựng lại
Em cũng sợ nên không dám nói gì thêm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ừm...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh lớn lên trong sự giàu có
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nuông chiều
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cơm bưng nước rót
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tài sản tiêu không hết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cuộc sống anh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hạnh phúc thật...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nó thực sự rất hạnh phúc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu bố mẹ để ý sức khỏe và tâm trạng của anh hơn một chút
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao vậy ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cha mẹ mua cho anh những gì anh thích
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chiều chuộng anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh chẳng thấy vui chút nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì sau mỗi lúc như vậy , bố mẹ lại tấp nập việc này việc kia
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh ốm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bố mẹ cũng đâu biết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bà mất
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đâu ai hỏi cảm xúc của anh thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh mệt anh khỏe
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ không biết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nên anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy em rất giống anh lúc xưa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh không muốn em phải đi theo vết xe đổ đó nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nên anh mới nhận nuôi em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật vậy sao ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không đùa chuyện quan trọng bao giờ đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//sụt sịt// em cảm ơn anh ạ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi muộn rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi ngủ nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ngủ đây chứ?// chỉ sofa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ngủ chung với anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
sofa lạnh lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi em không cần đâu ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ngủ sofa là được rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chăm là chăm cho tới
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cứ ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao hết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nằm xuống giường//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nằm xuống cùng em//
Nửa đêm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// giật mình tỉnh giấc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Sao em ấy không đăp chăn nhỉ?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// kéo chăn đắp cho em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ngủ ngon nhé"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*ấm quá*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Lần đầu tiên mình được quan tâm đến vậy...*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Cảm ơn anh*
______________________
Con tác giả
Con tác giả
Tuôi buồn ngủ quá😭😭😭
Con tác giả
Con tác giả
Mà não cứ xả idea liên tục nên phải viết hui😭😭
Con tác giả
Con tác giả
Chúc mấy ní ngủ ngon nhaaa
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play