(HằngMinh-HengMing)”Một Nghìn Ngày Ở Cạnh Cậu”
Chap 2 – Người trợ lý hậu đậu
[Sáng hôm sau – Ký túc xá nghệ sĩ]
Trần Tuấn Minh
Anh… ăn sáng không? Em mua cháo.
//loay hoay đặt hộp cháo lên bàn, cố làm thân//
Trần Dịch Hằng
Không ăn.
//ngồi trên sofa, mắt dán vào điện thoại, chẳng buồn liếc//
T/g xênh gái
Phũ vậy anh zai:)
Trần Tuấn Minh
Không ăn thì lát đau bao tử đấy…
Trần Dịch Hằng
Tôi bảo không.
//ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi khựng lại//
Im lặng. Tôi cắn môi, lặng lẽ để hộp cháo trên bàn. Idol ngoài đời thật… chẳng giống tưởng tượng. Sao cứ lạnh lùng như vậy?
[Xe đưa đến công ty – 8:30 AM]
Dịch Hằng đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn lịch trình: phỏng vấn, chụp ảnh, ghi hình show.
Trần Dịch Hằng
Đừng làm rối.
Trần Tuấn Minh
“Khó thật. Làm gì cũng bị chặn.”
[Công ty – Phòng thay đồ]
Quản lý
Minh, lấy bộ vest màu đen trong tủ cho Hằng.
Trần Tuấn Minh
//chạy đi lục tủ, ôm cả chồng quần áo ra//
Trần Dịch Hằng
Không phải cái đó. Cái có viền bạc.
Trần Tuấn Minh
À… dạ!
//luống cuống, suýt làm rơi bộ đồ xuống đất//
Trần Dịch Hằng
//liếc nhìn, giọng trầm thấp// Cậu hậu đậu thật đấy.
Trần Tuấn Minh
Em… mới làm mà. Sẽ quen thôi.
Anh ta không đáp. Chỉ cầm bộ vest, lướt qua tôi mà đi. Nhưng ít nhất… anh chịu nói nhiều hơn hôm qua rồi.
Tiếng ồn ào. Fan đứng ngoài, cố chụp qua cửa kính.
Fan
Kia là trợ lý mới của Dịch Hằng à? Nhìn non thế?
Fan
Cẩn thận không bị đá sớm nhé.
Nghe mấy lời đó, tôi thấy tim nặng trĩu. Mình chỉ là một trợ lý… và còn là fan. Ở đây… chắc ai cũng ghét mình.
[Buổi chiều – Hậu trường chụp ảnh]
Dịch Hằng ngồi trang điểm. Tôi đứng góc phòng, lặng lẽ pha cà phê.
Chị make-up
Hằng, ngồi thẳng lên. Đúng rồi.
Trần Tuấn Minh
Anh… uống cà phê cho tỉnh nhé.
Trần Tuấn Minh
//đặt ly cà phê lên bàn, hơi run//
Trần Dịch Hằng
//liếc ly cà phê, rồi nhìn tôi// Đừng bỏ đường.
Trần Tuấn Minh
Em… không bỏ.
Trần Dịch Hằng
Tốt.
//nói xong, cầm ly nhấp một ngụm, không bình luận gì thêm//
Tôi không hiểu sao… chỉ một câu “tốt” mà thấy vui cả buổi.
Tôi nằm trên sofa, lưng ê ẩm. Tiếng nhạc từ phòng bên vọng ra – bài hát tôi nghe suốt 3 năm qua.
Trần Tuấn Minh
//thì thầm một mình// Anh lạnh thật đấy… nhưng trên sân khấu, ai cũng yêu anh. Có lẽ… em cũng phải quen thôi.
Còn bao nhiêu ngày nữa… em mới chạm được vào thế giới của anh?
Comments