|Taekook| Bóng Rắn Dưới Ánh Máu
Căn Phòng Của Bóng Tối
Tầng ba trong dinh thự nhà Kim không giống bất kỳ tầng nào khác. Nơi này không có ánh sáng tự nhiên, rèm cửa luôn buông kín, và mọi vật dường như đều được sắp xếp với sự lạnh lẽo tàn nhẫn. Mỗi bước chân Jungkook đi đều vang vọng trong hành lang dài, phủ thảm đen và tường sơn xám tro.
Jungkook cầm theo chậu nước và khăn lau, tay run nhẹ. Y tự nhủ, chỉ cần cố gắng một tuần. Một tuần là có tiền chữa bệnh cho mẹ. Một tuần… chỉ một tuần thôi.
Y bước vào căn phòng đầu tiên — phòng đọc. Những kệ sách cao ngất, được lau chùi cẩn thận nhưng vẫn bám một lớp bụi mỏng. Không có sách thiếu nhi, không có sách thơ. Toàn là hồ sơ dày cộp, tài liệu quân sự, và những bản báo cáo kỳ lạ không ghi tên tác giả. Trên bàn làm việc là một con dao găm nhỏ bằng bạc, cán chạm hình rắn, đặt ngay ngắn như một lời cảnh cáo.
KIM TAEHYUNG
“Không được chạm vào bất cứ thứ gì của tôi.”
Giọng nói của Taehyung vẫn văng vẳng trong đầu Y. Jungkook rút khăn ra, cúi đầu, cẩn thận lau từng góc tường. Y không dám thở mạnh.
Đến chiều, khi Jungkook rời khỏi căn phòng cuối cùng để quay lại hành lang chính, Y bất ngờ nghe thấy tiếng động từ sau cánh cửa khép hờ phía cuối dãy.
Một tiếng va đập. Rồi tiếng rít kim loại. Y định quay đi, nhưng một giọng nói cất lên từ bên trong:
KIM TAEHYUNG
Cô hầu nhỏ, vào đây.
Jungkook bước vào. Đây là phòng tập — tường dán cách âm, nền lát đá đen, ở giữa là một thảm da thật. Kim Taehyung đang đứng giữa phòng, áo sơ mi trắng vấy máu tươi. Trước mặt Hắn là một hình nhân gỗ đã nát, dính đầy vết dao cắm sâu.
Hắn quay lại. Không giận dữ, không ngạc nhiên.
KIM TAEHYUNG
Cô không nghe lời. Tôi đã nói không được nhìn.
JEON JUNGKOOK
Tôi… chỉ đi ngang qua.
KIM TAEHYUNG
Đi ngang cũng là phạm quy.
Hắn tiến lại gần. Jungkook vô thức lùi một bước.
Y định trả lời có, nhưng lại không thể. Cái khí chất của Hắn không phải là sự hung tợn thường thấy ở những kẻ bạo lực. Mà là… nỗi cô đơn đã hóa rắn độc.
JEON JUNGKOOK
Tôi chỉ không hiểu vì sao anh phải giết hình nhân bằng dao thật.
Taehyung dừng lại. Nhìn Y.
KIM TAEHYUNG
Vì người thật... tôi không được phép đâm.
Một thoáng lặng. Rồi Hắn cười – nụ cười hiếm hoi, không có niềm vui, mà là sự trào phúng.
KIM TAEHYUNG
Rất tốt. Cô là người đầu tiên không sợ tôi khi thấy máu.
KIM TAEHYUNG
Mẹ tôi thật có mắt chọn người.
Jungkook nhìn Hắn – trong ánh đèn vàng mờ, gương mặt Hắn nhuốm máu nhưng vẫn đẹp đến ma mị. Mái tóc nâu rũ xuống trán, đôi mắt đen thẳm như hố sâu không đáy. Và lần đầu tiên, Y thấy đôi mắt đó không vô cảm. Mà chỉ là… trống rỗng.
Đêm hôm đó, Jungkook ngủ trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng kho cạnh hành lang. Y mơ một giấc mơ kỳ lạ — một con rắn trườn quanh mình, rồi biến thành một người con trai... với đôi mắt buồn hơn bất kỳ nỗi buồn nào Y từng biết.
Sáng hôm sau, Jungkook tiếp tục công việc lau dọn.
Lần này, Y vào phòng tranh của Taehyung. Bên trong, treo những bức vẽ bằng than – toàn những hình người không có mặt. Ở giữa căn phòng là một bức tranh dang dở: một người phụ nữ đang chạy trong mưa, tay ôm đứa bé, phía sau là bóng đen rượt đuổi.
Jungkook nhìn chằm chằm. Y nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
KIM TAEHYUNG
Đừng nhìn bức đó.
Taehyung đứng đó. Không tức giận, nhưng giọng Hắn trầm hơn.
JEON JUNGKOOK
Đó là mẹ anh?
Hắn im lặng. Lần đầu tiên, lâu hơn 3 giây, ánh mắt họ gặp nhau.
KIM TAEHYUNG
Tôi nhớ một điều mà có thể không thật.
KIM TAEHYUNG
Nhưng tôi không thể ngừng vẽ nó.
Một giây sau, Hắn quay đi. Nhưng Jungkook biết – đó là vết rạn.
Không phải ai sinh ra cũng là quỷ. Có lẽ, chỉ là có người lớn lên trong địa ngục… và quên cách yêu thương.
Jungkook cúi đầu, đặt khăn xuống, thì thầm:
JEON JUNGKOOK
Tôi sẽ lau sạch hết máu… nếu anh để tôi thử vẽ tiếp giấc mơ đó.
Taehyung dừng lại. Nhưng không nói gì.
Jungkook nhận ra tầng ba không phải nơi đáng sợ nhất… mà là trái tim của Kim Taehyung – nơi đầy máu, bí mật, và có thể... chờ một ai đó đủ dũng cảm bước vào.
Comments