Chị là ai?

Tiếng nước sôi trong bếp dội về từ xa. Rồi là tiếng bước chân quen thuộc. Rất quen, đến mức khiến tim nàng co lại từng nhịp.
Ngân Mỹ đặt cốc trà nóng lên bàn, khẽ gọi:
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em uống chút gì đi. Hôm nay không ăn gì mấy.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Chị là ai?
Ngân Mỹ sững lại.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Chị đã nói rồi. Là người từng yêu em.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Từng thôi à?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
…Là người vẫn yêu em. Chỉ là em không còn nhớ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em không nhớ gì ngoài tên. Mỗi lần tỉnh dậy, em thấy chị… và bốn bức tường này. Vậy ký ức của em… chị cất ở đâu?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Đừng hỏi như thể chị là tội phạm.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Thế thì em là gì? Nhân chứng? Tù nhân? Hay món đồ chị từng yêu quý?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em là người chị yêu. Nhưng em đã bỏ chị đi, đột ngột, không một lời. Đến lúc tìm được em… em đã quên tất cả. //ngồi xuống, cố giữ giọng bình tĩnh//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Và chị nghĩ giam em ở đây sẽ khiến em nhớ lại?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không. Chị nghĩ nếu không giữ em lại, chị sẽ mất em lần nữa.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em có quyền tự do. Em có quyền biết quá khứ của mình.
Nàng nhìn thẳng vào mắt chị – đôi mắt đẹp, sắc sảo, nhưng chứa một nỗi hoang mang cố giấu.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Có lẽ em từng yêu chị thật. Nhưng người em yêu khi đó… không phải người đang giữ em trong căn phòng này.
Một sự im lặng đổ xuống. Căn phòng lạnh hơn thường lệ. Hoặc là do trái tim nàng đang run lên.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
…Nếu em bước ra khỏi đây, em sẽ quên chị mãi mãi. Chị không muốn điều đó.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Còn em… em muốn biết mình là ai. Trước khi em học lại cách yêu chị.
Ngân Mỹ không đáp. Chị chỉ ngồi đó, nhìn em thật lâu, như sợ chỉ cần quay đi… nàng sẽ tan vào không khí.
Ngân Mỹ lặng người trước lời nói của nàng. Cô không giận. Cũng không bất ngờ. Nhưng vẫn thấy tim mình đau như bị bóp nghẹn.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em vẫn luôn nói chuyện như dao vậy đó.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Vì chị giấu em trong căn nhà này như một chiếc lồng chim, mà cứ muốn em hót lời yêu.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vậy em nghĩ… chị không đau à?
Chị quay mặt đi, giọng thấp xuống, như đang nói với chính mình.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ngày em biến mất… chị tìm em đến hoá dại. Chị đi đến từng nơi em từng ghé, hỏi từng người từng biết em. Em biết không, lúc tìm được em rồi, em nhìn chị… như người xa lạ. Còn chị thì… như tìm được hơi thở của mình.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
…Nhưng đó là chị. Còn em giờ chỉ thấy lạ. Cảm giác như… sống trong giấc mơ của người khác.
Một khoảng lặng. Rồi nàng bước lại gần cửa sổ – nơi duy nhất có ánh sáng thật sự.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Có khi nào… nếu em bước ra khỏi nơi này, em sẽ nhớ lại không?
Nàng quay đầu nhìn chị. Một cái nhìn không còn oán trách, chỉ là… rất buồn.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Vậy chị chọn em… hay chọn ký ức về em?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
…Chị chọn em.
Bàn tay nàng đặt lên tay chị. Lần đầu tiên… là nàng chủ động.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Chị từng chạm vào em thế nào?
Chị thoáng sững người.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
…Nhẹ thôi. Như thể sợ em vỡ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Vậy chị thử lại xem.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ngân Mỹ giơ tay chạm lên má nàng – run rẩy. Không phải vì sợ, mà vì mong.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em thấy lạ lắm. Nhưng không ghét. //nói thầm//
Cái chạm đơn giản, không mang theo ký ức. Nhưng mang theo điều gì đó còn sâu hơn – bản năng.
Chapter
Chapter

Updated 44 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play