Lừa Dối Hay Thật Lòng? |hwang Inho × Seong Gihun|
chap 3
Đêm hôm đó, khi cả đội trở về khu nghỉ…
Yong-il ngồi trên giường tầng dưới, im lặng lau bàn tay dính bụi. Bên cạnh, Gi-hun đang gối đầu ngủ say, hơi thở đều đều.
Lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở.
Chiếc áo xanh mỏng hơi trễ xuống cổ.
Gò má ửng đỏ vì sốt nhẹ.
Một vết xước nhỏ trên môi – không rõ do ngã, hay do anh cắn khi tập trung quá mức.
yongil
//Xoa đầu// Tại sao mày lại nhìn kỹ như thế, In-ho?
yongil
Tại sao tim mày lại đau khi thấy anh ấy nằm đó, mệt mỏi như vậy?
Yong-il cắn nhẹ môi dưới, quay đi, siết tay.
yongil
*Không được rung động.
Không được.*
📢 “Ngày mai, trò chơi tiếp theo sẽ loại một nửa số người còn lại.”
Gi-hun mở mắt, ánh nhìn tối lại. Anh không biết...
...rằng trong số những kẻ đối đầu sắp tới,
một người đang dần đánh mất lý trí chỉ vì anh.
Trong phòng nghỉ ồn ào như tổ ong vỡ tổ.
Tiếng xì xào, tiếng rên rỉ vì vết thương, tiếng thở dài tuyệt vọng đan xen nhau. Một số người đã ngủ thiếp đi. Một số khác còn thức, ôm chặt vật gì đó trong tay như thể đó là thứ cuối cùng thuộc về thế giới cũ.
Gi-hun ngồi ở góc giường tầng, gác cằm lên đầu gối, đôi mắt quét qua từng người.
Anh không ngủ.
Anh đang canh chừng – vì trò chơi này, đêm chưa chắc đã yên bình.
Một bóng người ngồi xuống cạnh anh.
Jung-bae – thành viên cùng đội. Lưng hơi gù, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng nụ cười thì nhẹ tênh.
park jungbae
Canh thế này thì mệt đấy. Tôi canh thay cho.
seong gihun
//Lắc đầu// Tôi quen rồi.
Một thoáng im lặng, rồi anh ta cất giọng thì thầm:
park jungbae
Muốn nghe chuyện cười không?
seong gihun
//Liếc sang, nhíu mày// …Giờ này á?
park jungbae
Ừ. Để quên mệt. Một chút thôi.
Jung-bae nháy mắt, rồi nghiêng người kể nhỏ.
Anh kể một câu chuyện về lần lỡ... ăn nhầm kẹo của con gái mà tưởng là thuốc đau dạ dày, cuối cùng khiến anh… xổ nguyên ngày mà vẫn không dám đi viện vì xấu hổ.
Giọng kể nhỏ, ngắt quãng, nhưng ánh mắt thì sáng như muốn kéo người ta ra khỏi hố sâu tuyệt vọng.
Một tiếng bật ngắn, vang lên rõ giữa màn đêm yên tĩnh.
park jungbae
//Mỉm cười// Thấy chưa? Vẫn cười được mà.
Nhưng họ không biết – người nằm trên tầng trên đã không hề ngủ.
Yong-il nằm nghiêng, mặt hướng vào tường, tay nắm chặt góc chăn.
Hắn nghe rõ mọi chữ, mọi tiếng cười, và nhất là… giọng của Gi-hun khi thả lỏng.
yongil
*Anh cười với người khác như thế à?*
yongil
*Chỉ một câu chuyện cười vớ vẩn, cũng khiến anh mềm lòng vậy sao?*
yongil
*Tên đó... Jung-bae...*
Chỉ lẳng lặng ghi vào trong đầu.
Một thứ gai nhọn nhỏ xíu…
…đang cắm dần vào tim hắn. Không sâu. Nhưng rất đau.
is me🤧
mn thấy hay k 😇? sure not..
Comments