Vài ngày nữa người nhà họ Đinh sẽ đến nhà họ Giang để bàn chuyện hôn sự. Tất cả người nhà họ Đinh từ trên xuống dưới ai cũng tất bật lo toàn đủ điều, chỉ có riêng Đinh Thiếu Khanh là vẫn ung dung, tự tại. Sáng sớm thì đến công ty làm việc, chiều tối thì về nhà dùng bữa xong thì lại ôm thêm một đống công việc xử lý đến khuya.
Trên dưới nhà họ Đinh chuẩn bị kỹ lưỡng từ món đồ lễ vật, chỉ mong người nhà họ Giang sẽ thích chúng. Dù sao cũng là họ đến bàn chuyện hôn sự với nhà gái cũng phải cho người ta thấy được chút lòng thành của mình. Mặc dù nếu xét kỹ thì nhà họ Giang còn thua xa nhà họ Đinh.
Mẹ của Đinh Thiếu Khanh là bà Doãn Mỹ Lệ cũng căn dặn con trai mình, dặn đi dặn lại nhiều lần. Ngày hôm đó nhất định phải thu xếp công việc ổn thỏa, để cùng cả gia đình sang nhà họ Giang.
Đinh Thiếu Khanh đối với cuộc hôn sự này tuy không phản đối, nhưng anh cũng không mấy hứng thú. Chủ yếu là làm người nhà yên lòng.
“Dời hết lịch trình ngày mai sang ngày thứ 3 đi. Ngày mai tôi có việc riêng cần giải quyết.” Đinh Thiếu Khanh nói với thư ký của mình.
“Đinh tổng nhưng ngày mai có cuộc họp quan trọng với bên IG e rằng khó lòng dời được.” IG là đối tác chiến lược hàng đầu của tập đoàn, người của họ cũng vừa mới đáp máy bay vào sáng nay.
Nếu cư nhiên hủy buổi họp, sợ người bên đó sẽ thấy rằng tập đoàn không hề làm việc chuyên nghiệp một chút nào.
Đinh Thiếu Khanh suy nghĩ gì đó một hồi rồi mới đưa ra quyết định.
“Cứ giữ nguyên đi” cũng không ai biết anh sẽ giải quyết việc này như thế nào, nhưng thái độ vẫn cứ dửng dưng như không có chuyện gì.
Đùng
“Chuyện gì vậy?” Đinh Thiếu Khanh ngồi sau xe đột nhiên thắng gấp.
Tài xế sợ xanh cả mặt mày lên tiếng, sau đó bước xuống xe xem tình hình.
“Có người đột nhiên băng qua đường, để tôi xuống xem sao!” ông lái xe bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên gặp tai nạn.
“Cô gái, cháu có sao không? Sao lại đi qua đường ẩu như vậy chứ hả?”
Người băng qua đường kia không ai khác chính là Giang Mộc Uyển, cô đang đi ra ngoài mua ít đồ. Do không quen đường lớn cho nên mới bị xảy ra trường hợp này.
“Cháu không sao ạ, cho cháu xin lỗi gây phiền phức cho bác rồi” Giang Mộc Uyển ái ngại vô cùng.
Thấy tình hình có vẻ lâu lắc cho nên Đinh Thiếu Khanh xuống xe xem sao. Anh trong thấy một cô bé khá nhỏ nhắn, mặt cũng còn non chắc chỉ khoảng 20 tuổi là cùng đang đứng cạnh tài xế ríu rít xin lỗi. Còn tài xế thì sợ cô bị thương, lúc nãy cô cũng có bị té xuống đường nên muốn gửi cho chút tiền thuốc men thì ông mới yên lòng được.
Kết quả Đinh Thiếu Khanh xuống xe thì trực tiếp đưa người ta đến bệnh viện luôn làm cho cả ba người là tài xế, thư ký và Giang Mộc Uyển phải giật mình. Chuyện cũng không có nghiêm trọng như vậy mà
Thư ký mở cửa xe sau cho Giang Mộc Uyển ngồi vào, kế bên là Đinh Thiếu Khanh vẫn đang ghim mắt vào tập tài liệu vô vàn con chữ trong đó. Giang Mộc Uyển nhìn người đàn ông bên cạnh, khí chất bất phàm, còn vô cùng đẹp trai nhưng chắc có phần lớn tuổi hơn cô. Cô thấy anh rất trầm tính, từ lúc cô lên xe cho đến cô đến bệnh viện anh cũng xem như là không thấy cô cũng không nhìn hay liếc mắt một cái nào.
Đến bệnh viện đích thân thư ký đưa cô đi khám sơ bộ qua, chừng 30 phút là đã có kết quả. Mọi chi phí đều được Đinh Thiếu Khanh chi trả hết, nên Giang Mộc Uyển không cần lo lắng gì. Thật sự nếu kêu cô trả tiền thì chắc cô cũng không đủ tiền trả với số tiền ít ỏi trong túi. Cũng may là gặp được người tốt.
Khám xong thì thư ký đưa cô về nhà. Thật ra chỉ cần anh bắt taxi cho Giang Mộc Uyển về là được nhưng anh cứ khăn khăn là phải đích thân đưa cô về tận nơi thì về mới dễ ăn nói với ông chủ của mình được. Giang Mộc Uyển cũng ngầm hiểu chắc người đàn ông hồi nãy rất khó tính, cũng thật tội cho anh thư ký này. Vì thế cô không từ chối mà để anh đưa mình về tận nhà.
“Có thể cho tôi biết anh tên gì không?” Giang Mộc Uyển hỏi, dù sau cũng là ân nhân sau này có gặp lại thì cũng dễ chào hỏi.
“Tôi tên Quách Lương, còn cô tên gì?” Quách Lương cảm thấy cô bé này cũng rất đáng yêu, nhưng tiếc là còn quá nhỏ tuổi khi nãy đưa cô đi khám anh mới biết được là cô chỉ vừa tròn 18 tuổi.
Anh cũng không thể làm chuyện xấu được, chắc chắn sẽ bị trừng phạt haha.
“Tôi tên Giang Mộc Uyển, khi nãy không quen đường xá cho nên mới gây phiền cho mọi người. Cho tôi xin lỗi anh với người ban nãy nha, chắc là làm lỡ việc của moi người nhiều lắm hả!” Giang Mộc Uyển áy náy trong lòng.
Chiếc xe khi nãy đưa cô đến bệnh viện rồi đi ngay, chắc là có chuyện gấp lắm đây.
“Không sao, cô không cần phải lo đâu” Quách Lương nói vậy thôi, chứ hàng ngày có rất nhiều công việc.
Chắc lúc nãy sếp của anh đã đến trễ cuộc hẹn với đối tác rồi cũng nên.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng nhà họ Giang, Giang Mộc Uyển cảm ơn sau đó bước xuống xe rồi đi vào nhà. Rất nhanh chiếc xe cũng chạy đi mất, trên xe Quách Lương canh giờ chuẩn xác vô cùng. Đinh Thiếu Khanh vừa bàn công việc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng là anh gọi đến, báo cáo tình hình.
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Sắp thành vợ chồng ở cùng nhà ăn cùng mâm ngủ cùng giường rồi mà hai anh chị giống như người dưng qua đường vậy đó:))) gặp nhau mà kiểuuuu/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-08-07
11
Ly Ly
Tôi đang thắc mắc mối ngon thế này mà sao cô chị lại chối từ nhỉ 😁
2025-08-07
1