Thế Hôn Mộc Uyển
Ít ai trong giới thượng lưu biết được nhà họ Giang đích thị là có hai cô con gái. Bởi gia đình họ Giang thì thuộc loại tầm trung cũng rất ít người quan tâm đến họ. Nhưng suốt bao năm qua chính bọn họ cũng đã che giấu rất tốt.
Giang Tuấn Hào ngay cả trước khi vợ mình ở nhà mang thai cực nhọc thì đã ở bên ngoài vụng trộm với tiểu thư nhà họ Lý với mộng ước muốn bước lên cành cao làm phượng hoàng. Vì thế mà ông bỏ mặt mẹ ruột và vợ ở quê nhà xa xôi, một mình ở thành phố nhộn nhịp này cưới thêm vợ rồi có thêm con gái đã 2 tuổi. Mặc cho mọi người ở quê không ai biết việc này.
Ngay cả Lý Chiêu Nguyệt cũng biết người đàn ông mình có tình ý đã có vợ con nhưng cô ta vẫn bay vào. Ỷ nhà mình có công ty, có chút tiền, trong giới cũng có chút địa vị nên hóng hách, ngang ngược.
Năm Giang Mộc Uyển lên 2 tuổi cũng là lúc mẹ cô rời xa cô mãi mãi do bạo bệnh cộng thêm việc đau buồn quá độ. Từ đó cô chỉ còn bà nội bên cạnh, hai bà cháu nương tựa nhau mà sống. Bà nội là người sớm tối làm việc vất vả, tảo tần để đủ tiền cho cô ăn uống, ăn học cho đến nơi đến chốn với bạn bè. Giang Tuấn Hào đương nhiên cũng không thể bỏ mặc mẹ già mình ở quê không lo lắng, hàng tháng ông cũng đều gửi tiền về. Nhưng số tiền đó nếu so ra còn không đủ để Lý Chiêu Nguyệt đi mua sắm.
Mãi cho đến khi Giang Mộc Uyển lớn lên cũng chưa từng gặp mặt người cha bỏ rơi mình một lần nào. Ông ta thì ở thành phố hoa lệ sinh sống cùng gia đình hạnh phúc, còn cô cùng bà nội thì phải hàng ngày tìm kế mưu sinh.
Cho đến khi Giang Mộc Uyển được 18 tuổi, đây là lần đầu tiên cô gặp người cha bạc bẽo, vô tâm của mình. Ông ta trở về quê đứng trong căn nhà chật chọi mà lên tiếng chê bai, đi cùng còn có cô vợ hóng hách ngang ngược kia mà cô đã từng nghe bà nội kể qua.
Lần này bọn họ về đây có ý rước cô lên thành phố để ở cùng họ. Lúc đầu chỉ có ý định rước một mình Giang Mộc Uyển, nhưng nếu không có bà nội đi cùng thì cô sẽ không đi. Đất khách quê người, cô lại chưa từng rời xa quê lần nào, chính cô cũng không muốn bỏ bà nội ở lại một mình.
Dĩ nhiên cô đưa ra điều kiện, chỉ khi bà nội đi cùng thì cô mới đồng ý đi với họ. Bọn họ đương nhiên có khó chịu, nhưng vẫn đồng ý. Thế là hai bà cháu thu xếp quần áo vào 2 cái balo nhỏ, thứ làm hai người băn khoăn nhất là đàn gà đang nuôi dở và luống rau ở ngoài vườn. Cũng may là hàng xóm kế nhà đều là bà con thân thích cho nên gửi họ trông coi tạm vậy.
“Hai người các người đừng hòng mưu đồ gì với cháu của tôi. Nếu con bé mà có mệnh hệ gì thì các người cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Bà nội dư sức nhìn ra mục đích khi hai người về đây là không hề đơn giản. Còn đòi đến đón Giang Mộc Uyển lên thành phố để sống thì quá là lạ lùng đi. Nếu như bọn họ có lương tâm thì từ lúc nhỏ đã đón cô đi rồi, chứ không phải đợi cho tới bây giờ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dù sao con bé cũng là con ruột của con mà, sao con lại bạc đãi nó được chứ có đúng không!” Giang Tuấn Hào giả bộ cười cười làm như không có chuyện gì, nhưng thật chất bọn họ đang toàn tính đủ điều.
“Phải đó mẹ, mẹ yên tâm đi nha. Con sẽ coi con bé như con ruột mà đối xử thật tốt” Lý Chiêu Nguyên giả bộ hùa theo.
“Đừng kêu tôi là mẹ, tôi chỉ có một mình đứa con dâu tên Mộc Thanh Ca mà thôi.” Bà nội đương nhiên chưa bao giờ thừa nhận cả Lý Chiêu Nguyên và con của cô ta.
Bà còn nhớ lần đầu tiên cô ta về đây cùng Giang Tuấn Hào thăm bà. Thái độ và gương mặt toát lên vẻ coi thường, khinh nhược. Mang tiếng là một tiểu thư đài cát, giàu có nhưng đạo đức và phẩm chất thì lại không ra gì. Bà vô phước lắm mới có một thằng con trai vì ham mê vinh hoa phú quý lại đi lấy một người như thế này về làm vợ. Còn ngoại tình một cách công khai, khiến người vợ chung chăn gối với mình từ khi còn nghèo khó phải u sầu, buồn tủi đến mức mất đi vì bạo bệnh.
Lý Chiêu Nguyên ghiến răng nghiến lợi, tức giận trong lòng. Đợi bà ta đạt được mục đích thì chắc chắn bà già này sẽ bị tống cổ ra ngoài đường. Đừng hòng mà ở trong biệt thự xa hoa của bà ta.
Chiều tối ngày hôm đó cả hai bà cháu đã thu xếp mọi việc ở nhà xong rồi lên xe cùng hai người họ đi lên thành phố.
Giang Mộc Uyển còn nhỏ tuổi, chưa hiểu hết mọi chuyện cư nhiên có chút sợ khi xa quê hương thân thiết để lên sống ở một nơi khác.
“Bà nội ơi” cô nắm chặt tay bà mình, có chút lo lắng trong lòng.
“Không sao đâu, có bà ở đây” bà nội thấy thương cho đứa cháu mới tròn 18 tuổi của mình vô cùng.
Không biết tới nơi sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày nào mà bà còn trên đời thì chắc chắn không ai ức hiếp được cháu gái bé bỏng của mình.
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Mở đầu rồi đã hay rồi nhé. Chúc mừng tác giả ra truyện mới tiếp nè/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/Một bà mẹ kế tâm cơ đầy mưu mô thủ đoạn, nhưng tính giỏi tới mấy cũng ko bằng anh, sự tính toán kỹ lưỡng của Đinh thiếu Đinh Thiếu Khanh/Casual//Proud/
2025-08-05
13
So Lucky I🌟
Giang Tuấn Hào một người con- một người chồng- một người cha thật tồi. Bỏ mặc mẹ già, bỏ vk bỏ con ở quê vì danh lợi giàu sang phú quý. Lý Chiêu Nguyệt có tất cả nhưng lại ko có nhân cách, biết rõ là người đàn ông đã có vợ có gia đình nhưng vẫn chen chân vào. Ỷ lại chút quyền lực từ gia đình mà làm càn hống hách ngang ngược. Có người cha và mụ mẹ ghẻ ntn, Mộc Uyển cũng khổ lắm đây/Shame//Shame/
2025-08-05
12
Min Min 🌻🌻
@Ly Ly mới toanh lun nè
2025-08-05
4