Sự Thật Đằng Sau Đôi Mắt Anh
thiếu gia
Vốn dĩ em là một thiếu gia, nhưng mất bố từ nhỏ nên trong nhà việc gì cũng phải tự tay làm
Kỹ năng của một người hầu đối với em chẳng có gì xa lạ, thậm chí còn thành thạo hơn cả
Riêng về võ nghệ, em cũng không kém cạnh ai, vì từ nhỏ đã được chú huấn luyện cẩn thận
Nhờ những kỹ năng đó, em dễ dàng vượt qua vòng tuyển chọn gắt gao của nhà họ Nguyễn.
Và hôm nay, chính là ngày đầu tiên em bước chân vào đây làm việc
Hoàng Đức Duy
" được rồi "
Hoàng Đức Duy
" mình đã vô đây rồi, thì không còn cơ hội để rút lui nữa "
Vừa vô em gặp một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, trông khá hoạt bát.
Cô nhanh nhẹn giới thiệu các khu vực trong nhà, vừa đi vừa cười nói
Ngọc Quyên
Đây là tầng cao nhất của ngôi nhà
Em liếc nhìn một vòng, rồi buột miệng
Hoàng Đức Duy
Woa… rộng thật đấy
Ngọc Quyên
Tất nhiên rồi ~
Ngọc Quyên
và đây là phòng cho người hầu nghỉ ngơi
Cô chỉ về căn phòng cuối cùng ngay sát mép tường
Hoàng Đức Duy
sao cái nhà thì to mà phòng cho người hầu nhỏ thế // lẩm bẩm //
Ngọc Quyên
có lẽ do cậu nhìn bên ngoài nên thấy nhỏ thôi
Ngọc Quyên
Chứ đi vô thì không đến nỗi
Và thế là cô dắt em đi lại, mở cửa cho em xem
Hoàng Đức Duy
ồ, đúng là không tới nỗi nào thật
Hoàng Đức Duy
Bên ngoài nhìn thấy đúng có mỗi cánh cửa
Hoàng Đức Duy
Mà bên trong trông cũng được ấy chứ
Hoàng Đức Duy
" ít ra cái nhà này cũng còn lương tâm "
Hoàng Đức Duy
Ủa mà... phòng kế bên là của ai vậy?
Nghe vậy, sắc mặt cô chợt thay đổi. Nụ cười biến mất, ánh mắt trở nên dè chừng, giọng hạ thấp xuống
Ngọc Quyên
Phòng… của thiếu gia
Em cười nhẹ, chẳng hề để ý đến sự nghiêm trọng trong lời cô
Ngọc Quyên
Còn phòng bên kia là phòng đọc sách.
Hoàng Đức Duy
Tôi tưởng thiếu gia là loại người lêu lổng, không ngờ cũng đọc sách luôn à? // nhướng mày khó hiểu //
Ngọc Quyên
Khắp nơi trong nhà này đều gắn camera đấy.
Ngọc Quyên
Thiếu gia mà nghe được, chắc xé cậu thành trăm mảnh luôn.
Hoàng Đức Duy
Nghiêm trọng vậy à?
Ngọc Quyên
Tất nhiên, tên đó không hiền đâu //ghé sát tai em, nói nhỏ //
Hoàng Đức Duy
Ừ, tôi đoán được mà
Hoàng Đức Duy
À… nhưng phòng đọc sách này là xây riêng cho hắn sao?
Ngọc Quyên
Cái đó thì tôi không rõ
Ngọc Quyên
Nhưng tần suất hắn vào đây không nhiều
Ngọc Quyên
Chắc chưa tới năm lần một năm
Ngọc Quyên
Chủ yếu là bọn tôi vào dọn dẹp, tiện thì… đọc ké vài cuốn cho biết.
Hoàng Đức Duy
Thế còn ông chủ?
Ngọc Quyên
Ổng thì khác. Hầu như ngày nào ông chủ cũng vào đây
Em đáp khẽ, ánh mắt thoáng suy nghĩ.
Ngọc Quyên
Được rồi, giới thiệu đến đây thôi. Giờ tôi dẫn cậu xuống bếp
Nói rồi, cô kéo em rời khỏi tầng cao nhất
Ngọc Quyên
Đây, chỗ này dán bảng phân chia công việc.
Ngọc Quyên
Cậu cứ nhìn vào đây là biết hôm nay phải làm gì, ở tầng nào, phòng nào.
Cô vừa nói vừa chỉ tay vào tấm bảng lớn treo ngay tường.
Tên từng người hầu được viết rõ ràng, kèm theo công việc chi tiết cho từng khung giờ.
Ngọc Quyên
Phòng lớn thì nhiều người làm chung, phòng nhỏ thì một mình
Ngọc Quyên
Giờ nào việc đó
Ngọc Quyên
Ai làm sai là bị phạt đấy.
Hoàng Đức Duy
Phạt gì thế??
Ngọc Quyên
Nghe nói tệ lắm
Ngọc Quyên
Nhưng tôi không biết
Ngọc Quyên
Tôi luôn hoàn thành công việc được giao
Hoàng Đức Duy
Phân chia cũng kỹ càng thật // chuyển chủ đề //
Ngọc Quyên
Giờ cậu bắt đầu làm luôn nhé.
Ngọc Quyên
Nay cậu dọn vườn
Ngọc Quyên
Có cần tôi dẫn ra không?
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu, cậu còn việc của mình nữa mà.
Hoàng Đức Duy
// Cầm chổi, quét từng lớp lá khô rơi lả tả trên nền gạch //
Ánh nắng chiều hắt xuống, vàng ươm nhưng nặng nề, như phủ một lớp bụi lên ký ức
Hoàng Đức Duy
Nơi này rộng thật chứ…
Hoàng Đức Duy
// Tầm mắt em lướt qua những hàng cây cắt tỉa gọn gàng, rồi dừng lại ở tòa nhà lớn phía xa. //
Hoàng Đức Duy
Cái nhà họ Nguyễn này… tính ra mình mới chỉ thấy mặt ông Nguyễn và bà Nguyễn thôi
Hoàng Đức Duy
Nghe mọi người đồn, họ có hai đứa con
Hoàng Đức Duy
Con cả là Nguyễn Quang Hùng… còn thứ hai là Nguyễn Quang Anh.
" Tui đổi tên của ông Hùng cho nó hợp với chuyện thôi chứ không có ý gì đâu nhá "
Hoàng Đức Duy
// hơi khựng lại, đôi tay siết chặt cán chổi. //
Hoàng Đức Duy
Theo những gì mình biết được...
Hoàng Đức Duy
Hai người họ… chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Gió thổi qua, mang theo mùi ngai ngái của đất và hoa, nhưng trong lòng em chỉ còn lại mùi máu của quá khứ.
Tách! — một tiếng động khẽ vang lên từ bụi cây bên góc vườn.
Hoàng Đức Duy
// Khựng lại, tay siết chặt cán chổi, mắt hướng về bụi cây //
Hoàng Đức Duy
" tiếng gì vậy? "
Hoàng Đức Duy
// từng bước tiến lại gần //
Em vừa chạm vào tán lá cây thì
Một bàn tay rắn chắc từ trong bụi kéo mạnh em vào.
Hoàng Đức Duy
ch...chú..!!
Người đàn ông trong bụi vội bịt miệng em
chú Trần
Suỵt! Đừng để ai nghe thấy…
chú Trần
Chú có đào một lỗ nhỏ dưới hàng rào
chú Trần
để tiện vô đây nói chuyện với cháu
chú Trần
Với lại cũng làm nơi để thoát hiểm luôn
em gật khẽ, tim đập nhanh nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì cháu yên tâm rồi…
Bỗng—
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ xa.
Giọng một người phụ nữ vang lên — chị quản lý, người chịu trách nhiệm giao việc cho mọi người.
Hoàng Đức Duy
Dạ… không có gì đâu ạ…
Em vội rụt người ra khỏi bụi cây
Tiến lại phía em đầy nghi ngờ
quản lý
Cậu giấu gì trong bụi cây hả?
Hoàng Đức Duy
dạ..không có gì thật mà chị..
Hoàng Đức Duy
// cố giữ bình tĩnh, né sang một bên //
Nhưng quản lý vẫn không buông tha cho em
quản lý
// tiến gần lại bụi cây //
quản lý
// cúi người vạch mạnh tán lá sang một bên //
Hoàng Đức Duy
" phù...hên chú ấy thoát kịp "
Quản lý quay lại nhìn em, giọng lạnh lùng
Một lúc sau chị quản lý rời đi, em lại tiếp tục quét sân. Nhưng chưa được bao lâu thì
Tiếng cửa lớn va mạnh vang khắp sân, ngay sau đó là tiếng quát gay gắt
Nguyễn Quang Anh
Mấy người phiền phức quá đi!
Nguyễn Quang Anh
Biến hết cho tôi!
Anh vừa bước vào, hàng loạt người hầu lập tức bu lại.
Kẻ thì cúi người tháo giày, người thì vội vã cởi áo khoác, tất cả đều tranh nhau để anh không phải đụng tay vào bất cứ thứ gì.
Nhưng rõ ràng anh chẳng hề thích điều đó.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cau có, anh vung mạnh tay hất toàn bộ những bàn tay đang chạm vào mình ra.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cái gì mà nhìn?
Nguyễn Quang Anh
Mấy người còn không mau làm việc đi!
Chỉ một câu, cả đám lập tức tản ra, không ai dám hé răng
Không khí trở nên căng cứng như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Riêng em... vẫn đứng lặng
Cảm giác choáng ngợp khiến em quên mất mình đang làm gì
Đôi mắt bất giác bám lấy bóng dáng người con trai vừa xuất hiện — qua ô cửa sổ
Thứ ánh sáng chiều hắt lên gương mặt anh càng làm nổi bật khí thế đè ép đến nghẹt thở
Nguyễn Quang Anh
Này, cái thằng kia!
Anh thấy em cứ nhìn chằm chằm mình từ đằng xa, liền quay qua quát lớn
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cái gì mà nhìn? Không mau làm việc đi!
Em giật mình, vội cúi mặt, tiếp tục quét sân.
Hoàng Đức Duy
Đây là người được mang danh là thiếu gia sao… // lẩm bẩm //
Dù bàn tay vẫn làm việc, nhưng từng nhịp tim lại dồn lên ngực.
Không chỉ là run vì giọng điệu đầy quyền lực, mà còn là áp lực vô hình khiến em có cảm giác… chỉ cần sơ sẩy, mình sẽ bị nghiền nát ngay dưới chân hắn.
Hoàng Đức Duy
//Bàn tay em siết chặt cây chổi, mạch máu nơi mu bàn tay nổi hằn lên//
Hoàng Đức Duy
" không được "
Hoàng Đức Duy
" mình đến đây không phải để sợ hãi "
Hoàng Đức Duy
" mình đến đây để tìm ra sự thật, để đòi lại công bằng cho ba mình "
Em ngẩng nhẹ đầu, liếc nhìn bóng anh khuất dần trong nhà lớn.
Comments