Sự Thật Đằng Sau Đôi Mắt Anh
cạnh tranh gia tộc
Có hai gia tộc thường xuyên đấu đá nhau
Tranh giàu danh phong nhất vùng
đó là gia tộc họ Nguyễn và gi tộc họ Hoàng
ông Hoàng ( bố em)
Tôi sẽ không thua ông đâu
ông Nguyễn ( bố anh )
ông tưởng tôi sẽ nhường ông thắng chắc
Thời gian cứ trôi cứ trôi
Hai người nhường như ngang tài ngang sức
Nhưng họ vẫn không dừng lại, không ngừng đấu đá nhau
ông Hoàng ( bố em)
" haa..~ lần này phần thắng nằm trong tay mình rồi "
ông Nguyễn ( bố anh )
" -tch không lẽ mình thua rồi sao... "
Ngày mà bố em vừa thắng được dự án lớn
dự án giúp bố em chiếm vị trí đứng đầu
ông Hoàng ( bố em)
Tôi nói rồi mà ~
ông Hoàng ( bố em)
Dự án này thuộc về tôi
ông Hoàng ( bố em)
Thì ông biết kết cục của mình rồi chứ ~
ông Nguyễn ( bố anh )
.......
Bố anh chỉ im lặng không nói gì
Nhường như đang có một suy nghĩ khác
Trong khoảnh khắc ấy — không ai biết được, cuộc chiến thương trường giữa hai người đàn ông kia…chỉ còn cách mùi máu một bước chân.
Mưa rơi như trút, từng hạt đập vào mái ngói rào rào như tiếng trống thúc quân.
Sấm sét quét ngang bầu trời Đông Trạch, xé toạc màn đêm bằng ánh sáng trắng lạnh và tiếng nổ rền vang.
Trong căn biệt phủ nhà họ Hoàng, ánh đèn vàng dịu trải đều khắp phòng sách tầng trệt.
ông Hoàng vẫn như thường lệ
ông Hoàng ( bố em)
// Ngồi trước bàn làm việc lớn //
ông Hoàng ( bố em)
// Cúi đầu xem lại từng bản vẽ – kế hoạch phát triển dự án //
Em, 8 tuổi, đang ngồi trong phòng riêng của mình
Đèn trần sáng dịu. Điều hoà chạy đều đều.
Hoàng Đức Duy
// đánh đàn vu vơ //
ở bên trong căn phòng ấy hoàn toàn trái ngược với cơn giông bão bên ngoài kia
Không gian ấy, yên bình và tươi sáng
Một tiếng sét xé toang bầu trời. Rồi tất cả... tối đen.
Điện cúp.
Máy lạnh ngừng chạy.
Đèn vụt tắt.
Tiếng mưa ào ạt bên ngoài như nuốt chửng cả căn nhà.
Hoàng Đức Duy
// hoảng hốt quay đầu, tim đập thình thịch //
Hoàng Đức Duy
Phải đi tìm ba!! // sợ //
Khu biệt thự nhà họ Nguyễn
Căn phòng tầng ba chìm trong bóng tối
Chỉ có ánh chớp thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt sắc lạnh của ông Nguyễn
ông Nguyễn ( bố anh )
// đứng bên cửa kính, nhìn ra màn mưa //
ông Nguyễn ( bố anh )
Gia tộc nhà họ Hoàng....sẽ bị tận diệt trong đêm nay..
Giọng ông Nguyễn vang lên, nhẹ nhưng lạnh như dao
Vẫn đứng một bên cha mình
Nguyễn Quang Anh
// mắt không rời khỏi ông //
Ánh mắt anh không đổi – bình tĩnh đến rợn người.
Trong bóng tối đặc quánh của hành lang, một tiếng " RẦMM " lớn phát ra từ phía dưới tầng trệt
Hoàng Đức Duy
tiếng vừa rồi là gì vậy... // sợ //
Tim em như muốn nhảy khỏi lồng ngực
Không kịp suy nghĩ, em lập tức lao xuống cầu thang, trong đầu chỉ vang lên hai từ: “Ba ơi!”
Hoàng Đức Duy
// chạy nhanh xuống lầu //
Hoàng Đức Duy
ba đang ở đâu vậy!!
Vừa thấy em, ông Hoàng lập tức biến sắc
ông Hoàng ( bố em)
" Duy! "
ông Hoàng ( bố em)
// Hoảng hốt chạy tới, bế bổng em lên //
Hoàng Đức Duy
// giật mình //
Hoàng Đức Duy
Ba...ba sao vậy.. // lo lắng //
Chưa bao giờ em thấy gương mặt ba mình lại sợ hãi đến thế.
ông Hoàng ( bố em)
Duy… nghe ba. Ngồi yên trong đây. Đừng phát ra tiếng nào
ông Hoàng ( bố em)
Ba sẽ quay lại... ngay, được chứ?
Giọng ông run lên đầy gấp gáp
ông Hoàng ( bố em)
// vội cánh tủ gỗ to bên trong phòng chứa đồ //
ông Hoàng ( bố em)
// đặt em vào //
ông Hoàng ( bố em)
// bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên má em lần cuối cùng //
Cánh tủ cạch một tiếng đóng lại — nhốt em trong bóng tối, nhỏ hẹp, ngột ngạt.
Em ngồi trong đó, co rúm người, run lên bần bật, nước mắt không ngừng rơi nhưng không dám khóc thành tiếng.
Hoàng Đức Duy
// run bần bật //
Hoàng Đức Duy
" chuyện gì vậy "
Hoàng Đức Duy
" sao ba....sao ba mình trông có vẻ sợ đến thế chứ "
Bên ngoài, tiếng mưa ùa vào từng khe cửa.
Rồi — bàn chân nặng nề bước tới. Giọng bố em vang lên, căng thẳng đến nghẹt thở
ông Hoàng ( bố em)
ông....ông...sao ông lại...
nv bí ẩn
// chĩa súng vào đầu ông Hoàng //
ông Hoàng ( bố em)
đừng...
ông Hoàng ( bố em)
ông đừng làm dại..
ông Hoàng ( bố em)
DỪNG LẠI ĐI!!!
Nhưng tên kia không một chút đắn đo
Hoàng Đức Duy
// sợ hãi, run rẩy bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động //
Một tiếng nổ chát chúa vang lên.
Và rồi… tất cả chìm vào một sự im lặng đáng sợ.
em run rẩy, cố gắng kìm tiếng nấc
Em dùng hết can đảm của mình
Khẽ đẩy nhẹ cánh cửa tủ ra
Ánh chớp ngoài cửa sổ rọi vào đúng lúc ấy — và em nhìn thấy
Ba mình nằm bất động dưới sàn. Máu loang đỏ quanh thân người.
Cách đó vài bước là một người đàn ông cầm súng, đứng giữa bóng tối.
Hoàng Đức Duy
" không thể nào... "
Hoàng Đức Duy
" không thể như vậy được... " // hoảng loạn ôm chặt lấy đầu //
Em không thấy rõ mặt hắn.
Chỉ nhớ rằng… hắn cao lớn, lạnh lùng… và đứng nhìn thi thể ba em không một chút cảm xúc.
Ông Nguyễn đứng trong phòng làm việc
ông Nguyễn ( bố anh )
// mắt vẫn nhìn ra màn mưa qua cửa sổ //
ông Nguyễn ( bố anh )
Thế là… từ giờ sẽ chẳng còn ai cản trở nữa...
Cứ thế một lúc lâu, trong không gian chỉ còn tiếng mưa đập mạnh vào cửa kính.
Hoàng Đức Duy
// Ngồi co ro trong tủ, đôi bàn tay nhỏ ghì chặt miệng để không bật khóc thành tiếng //
Đột nhiên — từ ngoài cửa vọng vào tiếng chân chạy hối hả, gấp gáp.
Một người đàn ông trạc tuổi bố em lao vào , vừa chạy vừa gọi lớn
chú Trần
Ông Hoàng ơi! ÔNG HOÀNG ƠI!
Đó là chú Trần – người đồng sáng lập công ty với ba em, cũng là người mà em luôn xem như người thân ruột thịt
chú Trần
// chạy vội vào nhà em //
Nhìn thấy thi thể ba em trên nền nhà, chú Trần sững lại như hoá đá
chú Trần
// Hai tay ông run rẩy, mắt mở to đầy kinh hãi //
chú Trần
Không… không thể nào… Ông Hoàng…
Không còn kiềm được nữa, em lấy hết chút can đảm cuối cùng, đẩy hé cánh tủ, lao thẳng ra ngoài
Hoàng Đức Duy
// đẩy mạnh cánh tủ ra //
Hoàng Đức Duy
// chạy thẳng về phía chú mình //
Em nhào vào lòng chú, ôm chặt lấy
Hoàng Đức Duy
Chú ơi… chú ơi… cứu ba cháu… với…
Em vừa nói vừa khóc đến nghẹn thở. Toàn thân không ngừng run lên bần bật.
chú Trần
// Siết chặt em trong vòng tay, cũng khóc không thành tiếng //
chú Trần
Chú xin lỗi… chú xin lỗi…
chú Trần
Chú đến trễ quá rồi Duy ơi…
Chỉ còn cậu bé tám tuổi trong vòng tay một người thân duy nhất còn lại
Cả hai ôm nhau mà khóc nấc từng tiếng, giữa căn nhà giờ đây chỉ còn lại mùi mưa, mùi thuốc súng
Và mùi máu nóng đang dần nguội lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hức...ba...ba cháu..
Comments
☄️dertain ( ®© )
tặng bà ly cà phê ròi á
2025-08-06
1