[AllElliot] Chàng Thơ Ở Quầy Pizza
chương ba: hồi ức đêm mưa rào
tôi
//đang đội quần chống nhục//
tôi
tôi..tôi- cho tôi xin bình luận làm ơn..
tôi
trời ơi cầu xin bình luận sao thấy nhục thế này😭 tôi bị sĩ diện, tôi xin lỗi
Nhìn người đứng trước mặt, em và Chance bỗng đồng loạt đổ mồ hôi trán... ừ thì hai đứa đi xém trễ thật mà-
Elliot
"ehe" //nháy mắt lung linh//
? ? ?
"khai báo thành thật"
anh nhìn 2 đứa nhỏ trước mắt mà thở dài
? ? ?
"đã ghi thông báo lên nhóm chat rồi mà còn đi trễ, tôi già rồi không nói nổi hai đứa nữa phải không?"
Elliot
"đâu có..... anh hơn em có 5 tuổi thui mừ... có già đâu, mà là đẹp trai, quý phái, phong độ cơ"
em đưa mắt chớp chớp lấp lánh nịnh nọt, ít nhất là lát không bị phạt
Elliot
"đ-đúng nhỉ, Chance"
Elliot
"Anh Builderman của chúng ta là đẹp trai nhất, không phải già!!!" //nháy mắt điên cuồng, mồ hôi túa ra//
Chance
"vâng vâng!!! đúng rồi ạ!!!" //lấy khăn lau mồ hôi//
Builderman
"... haizzz... thôi, anh hết nói nổi hai đứa rồi, vô đợi đi, sắp vào trận rồi"
nắm cổ áo Chance chạy vào, ngồi phịch xuống sofa mà thở phào. May mà người bắt hai đứa là anh Builder chứ mà là anh Guest chắc hai đứa bị mắng té tát rồi
vừa áp mông xuống cái ghế êm dịu thì đùi em đã bị một đôi chân gác lên
Elliot
"? anh làm cái trò gì khó coi thế Shed?"
Shedletsky
"gác tí, sao? khó chịu hả?"
nhìn hắn nhếch mép cười, cậu định bẻ chân hắn cho chừa thì ...
Chance
"ê thằng già, bỏ cái chân ra đi bạn ơi"
Shedletsky
"gì? anh hùng à? mày giỏi mày dí tao xem nào?!"
vừa dứt câu trêu tức thì hắn đứng dậy chạy trước, còn Chance thì đứng dậy dí theo sau với cái mồm không hồi chiêu. Em thở dài
giọng nói ghé sát tai làm em giật mình quay sang tát cho một phát, cái tật của em nó vậy á, xin lỗi
? ? ?
"...mày vừa tát bố xong rồi bảo hú hồn là hú hồn như nào vậy bé?"
Elliot
" ehehe, tại mày làm tao giật mình mà-
Two Time
"xì- mới nói có câu mà đã giật mình rồi..."
Elliot
"shhhh, mày càng nói mày càng sai nên câm mõm lại"
anh không nói gì không phải là do anh không nói, mà là bị cậu bóp mỏ chặn đầu miệng rồi sao mà nói?
rồi cứ thế 6p đã lặng lẽ trôi qua, không gian trước mắt em tối sầm lại, dòng thông báo hiện lên
[thật ra tôi định 1x1x1x1x mà lười nên chưa có tạo nhân vật cho gã, sorry]
nhìn cái tên đỏ thẫm đó, em cắn chặt răng... nắm đấm chẳng biết từ lúc nào đã siết chặt lại
thằng nhóc chết tiệt.. thằng khốn đã đốt cháy tiệm pizza nhà em
là đứa nhóc quỷ khốn nạn đã THIÊU CHẾT cha em và em gái em. Em vẫn nhớ rõ những giọt nước mắt, những tiếng la đau đớn, và cái đẩy cuối cùng của đứa em gái cậu đẩy bản thân cậu ra khỏi cửa tiệm khi miếng gỗ rớt xuống
miếng gỗ như chặn luôn cả con đường sống cuối cùng của em
em chỉ mỉm cười, vừa cười vừa khóc
"Anh ơi... sống cho mà tốt, anh ...hức- anh mà không sống tốt
"EM KHÔNG THA CHO ANH ĐÂU"
em nhắm mắt lại rồi khẽ mở ra... khung cảnh trước mắt đã thay đổi
hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi, giọt nước ở khóe mi bị bàn tây thô ráp do lao động quệt đi
một đêm mưa tầm tã, em đang đứng trong khu mộ, tay cầm chiếc ô nhỏ mà người mẹ thân thương đã đưa cho cậu
mẹ không đi theo, bà ấy rất bận, dù có muốn thì cũng chẳng thể nghỉ một hôm nên bà đã viếng từ ngày trước đó
Elliot
"cha... con tới thăm cha nè... cả em nữa, Mia, anh có đem gấu bông mới cho em đây"
giọng cậu nhẹ nhàng nhưng dù có cố cỡ nào thì sự run rẩy vẫn ẩn chứa trong giọng nói đó
ngồi xổm xuống, cần thận lau đi bề mặt của bia mộ, đặt món quà nhỏ và 2 bó bông lên... em ngồi đó im lặng nhìn hai tấm bia mộ
Elliot
"Elliot của mọi người...hah- sống rất tốt, người ấy thương Elliot lắm... đừng lo nhé?..."
sống mũi khẽ cay, cậu cố gắng thở đều nhịp độ, cậu không muốn khóc chút nào... nhất là khi ở trước mặt hai tấm bia mộ của người cậu thương yêu
nhưng thật sự không kiềm được, cậu khóc mất rồi
Elliot
"đáng ra... hức- đáng ra con nên...con nên cấm cửa, ban họ khỏi tiệm của chúng ta
Elliot
nếu...hức- nếu con làm thế... mọi người đâu có bị như thế này chứ.."
em òa khóc, ôm hai tấm bia mà khóc nức nở, em nhớ hai người lắm
em nhớ giọng nô đùa của em gái, em nhớ những lần con bé giận dỗi nhưng lại mua quà sinh nhật cho em
em nhớ những ngày bố bận rộn tới mấy vấn chạy về nhà cho kịp sinh nhật hai đứa, dù tuyết đã dính lem nhem trên người ông
em nhớ kỷ niệm với hai người lắm... sao lại bỏ em đi, nếu năm đó em đi cùng thì em có đau khổ như bây giờ không?
những giọt nước mắt em trào ra, đủ mạnh mẽ hoặc hơn để ai nhìn vào cũng có thể nhận ra là em khóc chứ chẳng phải nước mưa
sau khi viếng mộ, em đang vừa đi vừa lau mặt bằng chiếc khăn nhỏ [do má cậu tự làm cho cậu]
em không để ý mà va phải một người, té ngã ra sau
vừa mở mắt thì em đã thấy bản thân ở nơi xa lạ, trước mắt là ngôi nhà gỗ cũ kỹ
hoang mang nhìn rồi một tiếng thủ thỉ đau đớn phát rá ở ngay cạnh em
đưa mắt nhìn sang, thấy một cậu trai, có lẽ bằng tuổi cậu? đang ôm đầu đau đớn ngồi dậy, cũng hoang mang như cậu vậy..
rồi cũng đưa mắt nhìn cậu
hai mắt nhìn nhau.. rồi đồng loạt nói
...im lặng đáp lời hai đứa hỏi
Elliot
*thằng cha này bị gì mà cứ nói đồng thanh với mình vậy?*
khoảng khắc ngượng ngùng chỉ kết thúc khi cánh cửa gỗ được mở ra, một người đàn ông cao gầy xuất hiện
gương mặt đó nhìn hai đứa rồi nghiêng đầu nhìn qua vai
? ? ?
"Ê! CÓ NGƯỜI MỚI NÀY!!"
tiếng nói lớn làm em giật mình, ngồi sát vào người bạn mới quen dù vừa nãy em vừa nói xấu cậu ta trong lòng
rồi một đám người đi ra cùng, thấy hơi nhiều người, em hơi rén, thà một người hai người em còn đánh lộn nổi chứ nguyên đám như vầy....
khép nép vào tận sau lưng người ta luôn..
Chance
"?.." //tuy bối rối nhưng vẫn dang tay ra phòng thủ cũng như bảo vệ cậu//
? ? ?
"uhhhh, khó nói thật. Êy, kéo hai đứa nhóc vào nhà đi rồi giải thích"
những người kia không nói gì nhưng đã vác hai người lên mà đi vô nhà,
hai đứa nhỏ vùng vẫy tay chân trong tuyệt vọng, này có tính là bắt cóc không đấy????
sau khi kéo hai đứa ngồi ngay ngắn trên sofa, hai đứa nhỏ hoang mang nhìn quanh, cậu lo lắng toát cả mồ hôi
nhìn em lo lắng, tay Chance khẽ chạm nhẹ, dù chẳng biết nhau nhưng ít nhất em là người cậu nhìn thấy đầu tiên ở đây
Elliot
"mấy người muốn gì!"
tuy giọng hơi run nhưng mà cậu vẫn nheo mắt nhìn xung quanh
? ? ?
"nghe này hai nhóc. Bọn ta không làm hại hai đứa đâu"
? ? ?
"chuyện này nói sao nhỉ.. ê, Builderman, vô giải thích đi, tao không biết nói gì cả"
Builderman
"? ngu vừa thôi, Shedletsky"
Shedletsky
"tao thọc cù chỏ vô mặt mày liền, thằng khốn"
em hoang mang nhìn hai người đàn ông cãi nhau. Người tóc xám khẽ thở dài rồi nhìn em
Builderman
"Hai đứa đã bị mắc kẹt trong một hư vô khác"
Builderman
"nơi này là một khúc song song với thế giới thực, nhưng nơi này không có ai sống, cũng chẳng có thứ gì như sinh vật sống"
Builderman
"chúng ta là những người được lựa chọn. Bọn ta cũng như hai đứa, đột nhiên một hôm thấy bản thân ở đây"
Em hoang mang nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh
Elliot
"nơi này có gì nguy hiểm không?"
em đi thẳng vào vấn đề, em sợ mất mạng thì không thể về với vòng tay của người mẹ cao lớn của mình nữa
Builderman
"hai đứa đừng có lo, chết thì cũng hồi sinh, nhưng mà nỗi đau khi chết vẫn cảm nhận được"
? ? ?
"Là do The Spawn đã bảo hộ chúng ta!!!!"
Builderman
"Two time, im lặng!!!!"
Elliot
"? ý anh là hồi sinh? chết hồi sinh, nghĩa là như trò chơi à?"
Builderman
"ừ, giỏi, đúng rồi. Chúng ta bị mắc kẹt trong thế giới này, và phải chơi một trò chơi"
Chance
"rốt cuộc là trò gì?"
Builderman
"sống sót khỏi kẻ giết người. Nói rõ hơn là, chúng ta có nhiệm vụ là sẽ phải sửa 5 chiếc máy phát điện, và cùng lúc đó phải cố gắng sống sót khỏi kẻ giết người, mỗi trận sẽ chỉ đối mặt 1 killer thôi nhưng đừng tưởng bở"
Builderman
"mỗi trận tối đa có 5 phút, còn sống tới khi hết thời gian thì thắng, chết thì thôi
Builderman
Tất nhiên là mỗi người đều có những skill khác nhau, ví dụ như anh là thuộc dạng support cho team, có người gây choáng cho Killer nữa"
nghe anh giải thích với giọng điệu bình tĩnh, em khẽ gật gù...
Elliot
"nhưng.. em có thắc mắc ạ.."
Builderman
"? em nói đi, anh sẽ giải thích cho em" //cười hiền//
Elliot
"tụi mình..có về được không ạ?.."
Shedletsky
"không về được đâu bé~ ở lại đây cả đời nhá~~"
Chance
"cũng ổn, dù sao tôi cũng chán sống bình th-"
tiếng động nhỏ lạc loài khác biệt vang lên
mọi người đồng loạt nhìn vào nơi phát ra...
nước mắt em rơi lã chả, em sẽ kẹt ở đây mãi sao? em không về được với người mẹ hiền đang chờ đợi em sao, người lúc này có thể đang ngồi trên ghế đan len chờ đợi cậu con trai thân quý của mình về
mất người, em biết làm sao? người mất em người sẽ thế nào? em không dám nghĩ tới, người phụ nữ dịu dàng và dễ đau lòng vì em vì thương em sẽ phản ứng thế nào khi em sẽ mãi không bao giờ chở về? khi cầm trên tay tờ áp phích em mất tích?
nước mắt em không tự chủ mà trào ra, em không muốn khi bản thân sắp vượt qua nỗi đau mất người thân thì lại phải chịu thêm lần nữa, dù chính em biết họ còn nơi đó chờ em về, nhưng em sẽ không thể chở về với họ. Nỗi đau mất người thân của em sẽ truyền cho người ấy?
Elliot
"em...ư- hức, em.. không thể nào về được- hức...nữa ạ?"
em run rẩy, bàn tay thô ráp của em vương tới nắm chặt bàn tay của anh Builderman, đôi mắt hoảng loạn thấy rõ của em nhìn thẳng vào anh
Builderman
"hả- hả không- không phải, bé bình tĩnh!!"
Builderman
"Shed!!!! mày làm cái đéo gì thế!?? đùa lố rồi đấy!!!!"
Shedletsky
"T-tao có biết đâu!!!! t-tại- tại ở đây thằng nào mà chả bất cần đời!! tao..tao tưởng-"
giọng hắn lo lắng, gã không ngờ lần này lại có người mong chờ được về thật, ai ở đây tuy có cuộc sống nhưng lại có bất hạnh riêng nên chẳng ai lúc đầu lại muốn về cả, đó là trước khi vào ván đấu đầu tiên thì họ mới muốn về
Chance ngồi kế bên em cũng bối rối không kém, cố giơ hai bàn tay muốn chọc gì đó để em ngừng khóc
nhìn cậu hành động như thế cậu càng nhớ dáng vẻ lúng túng của mẹ những ngày đầu nuôi cậu, càng khóc hơn
Builderman
"ối trời ơi, bé ơi!!! bình tĩnh!!! về được!!! về, về được em ơi!!"
em ngừng khóc ngay lập tức, ngước mắt nhìn, giọng nói run rẩy
Elliot
"t-thật ạ? nhưng mà- khịt- anh kia vừa bả-"
Builderman
"thằng xàm chó đó xạo ke bé ạ, đừng có tin!!
Builderman
chúng ta một ngày chỉ cần chơi 4 ván một ngày, là được về
Builderman
nhưng đôi khi có thể là cả 6, 7 vòng"
Builderman
"có một lần bọn anh chơi tới cả 10 vòng đấu mới được về. Theo phán đoán của anh là sẽ dựa vào số lượng killer hôm đấy tới chỗ sảnh chờ chơi"
Chance
"? có nhiều killer lắm, nhưng sao lúc 4, lúc 6, lúc 10?"
Builderman
"chúng ta có thể không chơi nhưng có hình phạt, cũng như là rất bất lợi cho đồng vì sự vắng mặt của bản thân/ai đó"
Builderman
"có thể là một cơn đau tim, khó thở, v.v"
Elliot
"vậy..thưởng khi thắng là gì? thua có bị gì không?"
Builderman
"thua thì là do đã chết, có thể xem những nỗi đau khi chết là phạt. Còn thưởng là tiền"
Builderman
"thắng được 40$, mà thua nhưng nếu sống được 60s trong trận đó thì vẫn được cho 10$. Còn dùng skill cũng có thưởng"
Builderman
"với những Stunner, sử dụng skill trúng Killer thì đc 5$, support thì cũng vậy nhưng là dùng skill cho đồng đội"
[cứ theo game thôi, tôi thay đổi chút xíu xiu...]
nghe thấy có tiền, hơn nữa là vẫn về được, em dao động..mạnh
với một đứa tham tiền, cái gì làm nó mê nhất?
Elliot
"thế em có skill gì ạ?"
Chance
"cả em nữa! cả em nữa!"
Builderman
"cái đó thì vô trận mới tìm hiểu được"
Builderman
"hai đứa phải tự tìm hiểu.. này Shed, còn bao nhiêu thời gian là tới trận tiếp theo?"
Builderman
"ừ. Chúc hai đứa may mắn nhé, khuyên thật là hai đứa nên đi theo những stunner như họ thay vì anh, anh là support thôi"
Builderman
"khó bảo vệ được mấy đứa"
em bắt đầu thấy lo... sao chưa gì mà đã vào trận đầu tiên rồi?
killer lần này là 1x1x1x1x
Comments
Chirido -Elliot-
ra chap nhanh nhé
+ 1 ly cà phê
2025-08-07
3
nguyễn thảo-2k7
Ngang ngược lever cụ tổ
2025-08-08
7
TÁO DẠI÷D
Bồ ơi...đừng như vậy tui như vậy là tui chọc bà quài luôn á tui nhìn không được..😔💔
2025-08-12
4